0 chữ
Chương 65
Chương 65: Học tập khiến tôi vui vẻ (65)
“Thế nào là biến mất?”
Ngọc Sanh bị cái đồ ngốc pháo hôi kia làm cho đau nhức cả óc.
[Chính là… bà ta lén lút trốn khỏi bệnh viện rồi.]
Nghe Ngọc Sanh nói muốn đi tìm Bộ Diễm, hệ thống liền đi xem camera giám sát phòng bệnh.
Thế là nó phát hiện Bộ Diễm đã biến mất.
Đã muộn thế này, bà ta là một bệnh nhân yếu ớt còn đang bị thương, trốn khỏi bệnh viện muốn làm gì?
Nghĩ cũng biết chắc chắn không phải đi làm việc tốt.
Hệ thống muốn tìm, nhưng Bộ Diễm không phải nhân vật quan trọng gì, nó không thể định vị được.
Kiểm tra camera thì phát hiện Bộ Diễm đã lén lút tránh được camera.
Thế là hệ thống hoảng loạn không thôi.
Ngọc Sanh bình tĩnh đi vào bếp nấu mì cho Bộ Triết: “Mặc kệ bà ta muốn làm gì, Bộ Triết ở chỗ tôi, bà ta không làm tổn thương được.”
Thôi được rồi, ở chỗ ký chủ, chỉ cần không liên quan đến nhiệm vụ và không liên quan đến Bộ Triết thì không phải chuyện lớn.
Hệ thống vừa "in hời hời" vừa không từ bỏ ý định rà soát camera giám sát.
“Ồn ào chết đi được, đi tra xem trong kịch bản gốc, kết cục cuối cùng của Bộ Diễm là gì!”
Hệ thống bị mắng xong, ngoan ngoãn đi tra.
Và rồi…
[Á á á! Trời ơi! Trong kịch bản gốc, Bộ Diễm đã đâm chết Bành San đó!]
Tiếng la hét đặc trưng của hệ thống lại vang lên.
La xong lại chuyển sang chế độ xin lỗi của hệ thống.
[Xin lỗi ký chủ, tôi… tôi không để ý.]
Ngọc Sanh xoa thái dương: “Không sao, cậu không đáng tin nhiều lần rồi, tôi quen rồi, cũng chẳng trông mong gì ở cậu.”
Cảm ơn nhưng tôi không thấy được an ủi chút nào.
“Trong cốt truyện gốc, tại sao Bộ Diễm lại gϊếŧ Bành San?”
[Điều tra cho thấy lúc gây án bà ta có dùng thuốc lắc, bản thân thần kinh cũng có vấn đề. Bà ta khai là luôn cho rằng mình ra nông nỗi này là do Bành San hại.]
“Không gϊếŧ tra nam, lại đi gϊếŧ vợ tra nam, đúng là cái logic hay ho.”
Thấy Ngọc Sanh vẫn đang thong thả nấu mì, cả hệ thống đứng ngồi không yên.
[Ký chủ, chúng ta không đi cứu người sao?]
“Cứu người gì? Cậu có thể chắc chắn Bộ Diễm bây giờ là đi gϊếŧ người không? Cốt truyện gốc chỉ có thể dùng để tham khảo.”
[Thế nhỡ đâu thì sao?]
“Vậy cậu tra xem Bành San bây giờ có ở nhà không là được mà.”
Hệ thống bỗng nhiên được khai sáng.
Nhanh chóng tra thử, kết quả phát hiện Bành San đang ở nhà, đã ngủ rồi.
“Thế là không có chuyện gì rồi.”
[Nhưng Từ Diệp Vĩ không có ở nhà.]
Ngọc Sanh nhếch khóe môi: “Đó chẳng phải là chuyện tốt sao?”
[…]
Hình như đúng là vậy.
Không không không, sao nó lại có suy nghĩ như thế được.
Quả nhiên nó đã bị "ô nhiễm" rồi.
Ngọc Sanh bưng bát mì đã nấu xong, gõ cửa phòng Bộ Triết.
Bộ Triết với đôi mắt cong cong nhận lấy bát mì: “Thơm quá.”
Ngọc Sanh cứ đứng nhìn cậu ta, cho đến khi cậu ta ăn xong mới lên tiếng.
“Nếu Bộ Diễm xảy ra chuyện, cậu có buồn không?”
Bộ Triết cụp mắt xuống, ngón tay miết mạnh vào mép áo: “Cậu… cậu biết hết rồi à?”
“Ừm.” Ngọc Sanh nắm lấy bàn tay run rẩy của cậu ta: “Luôn biết. Từ đầu đã biết rồi.”
Bộ Triết đột ngột ngẩng đầu lên, mắt lấp lánh nước, đầy vẻ khó tin: “Cậu… cậu luôn biết tôi là con của gái bán hoa sao?”
“Cậu là cậu, không ai có thể định nghĩa cậu, kể cả bố mẹ cậu cũng không!”
Lời nói của cô kiên định, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy cô đang nói sự thật.
“Mệt không?”
Bộ Triết lắc đầu, ánh mắt đặt lên bàn tay đang được Ngọc Sanh nắm lấy, giờ phút này cậu ta cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh.
“Nếu không mệt thì khoác thêm áo vào, tôi đưa cậu ra ngoài xem kịch.”
Ngọc Sanh mở điện thoại, bật bản đồ, chỉ thấy trên bản đồ có một chấm đỏ nhỏ nhấp nháy, rõ ràng là một định vị.
[Đây là… cái gì vậy?]
“Định vị của Từ Diệp Vĩ.”
[Ồ, định vị của Từ Diệp Vĩ à. Cái gì! Tại sao cô lại có định vị của Từ Diệp Vĩ?]
Ngọc Sanh: “Vì tôi đã gắn thiết bị định vị siêu nhỏ lên người Từ Diệp Vĩ mà.”
Đây là cái giọng điệu bình thản gì thế này?
Tại sao cô lại gắn thiết bị định vị?
Thiết bị định vị đó từ đâu ra?
Hệ thống cảm thấy mình đã mất đi tác dụng cuối cùng.
Ký chủ càng ngày càng không cần nó nữa rồi.
Ngọc Sanh bị cái đồ ngốc pháo hôi kia làm cho đau nhức cả óc.
[Chính là… bà ta lén lút trốn khỏi bệnh viện rồi.]
Nghe Ngọc Sanh nói muốn đi tìm Bộ Diễm, hệ thống liền đi xem camera giám sát phòng bệnh.
Thế là nó phát hiện Bộ Diễm đã biến mất.
Đã muộn thế này, bà ta là một bệnh nhân yếu ớt còn đang bị thương, trốn khỏi bệnh viện muốn làm gì?
Nghĩ cũng biết chắc chắn không phải đi làm việc tốt.
Hệ thống muốn tìm, nhưng Bộ Diễm không phải nhân vật quan trọng gì, nó không thể định vị được.
Kiểm tra camera thì phát hiện Bộ Diễm đã lén lút tránh được camera.
Thế là hệ thống hoảng loạn không thôi.
Ngọc Sanh bình tĩnh đi vào bếp nấu mì cho Bộ Triết: “Mặc kệ bà ta muốn làm gì, Bộ Triết ở chỗ tôi, bà ta không làm tổn thương được.”
Thôi được rồi, ở chỗ ký chủ, chỉ cần không liên quan đến nhiệm vụ và không liên quan đến Bộ Triết thì không phải chuyện lớn.
“Ồn ào chết đi được, đi tra xem trong kịch bản gốc, kết cục cuối cùng của Bộ Diễm là gì!”
Hệ thống bị mắng xong, ngoan ngoãn đi tra.
Và rồi…
[Á á á! Trời ơi! Trong kịch bản gốc, Bộ Diễm đã đâm chết Bành San đó!]
Tiếng la hét đặc trưng của hệ thống lại vang lên.
La xong lại chuyển sang chế độ xin lỗi của hệ thống.
[Xin lỗi ký chủ, tôi… tôi không để ý.]
Ngọc Sanh xoa thái dương: “Không sao, cậu không đáng tin nhiều lần rồi, tôi quen rồi, cũng chẳng trông mong gì ở cậu.”
Cảm ơn nhưng tôi không thấy được an ủi chút nào.
“Trong cốt truyện gốc, tại sao Bộ Diễm lại gϊếŧ Bành San?”
[Điều tra cho thấy lúc gây án bà ta có dùng thuốc lắc, bản thân thần kinh cũng có vấn đề. Bà ta khai là luôn cho rằng mình ra nông nỗi này là do Bành San hại.]
Thấy Ngọc Sanh vẫn đang thong thả nấu mì, cả hệ thống đứng ngồi không yên.
[Ký chủ, chúng ta không đi cứu người sao?]
“Cứu người gì? Cậu có thể chắc chắn Bộ Diễm bây giờ là đi gϊếŧ người không? Cốt truyện gốc chỉ có thể dùng để tham khảo.”
[Thế nhỡ đâu thì sao?]
“Vậy cậu tra xem Bành San bây giờ có ở nhà không là được mà.”
Hệ thống bỗng nhiên được khai sáng.
Nhanh chóng tra thử, kết quả phát hiện Bành San đang ở nhà, đã ngủ rồi.
“Thế là không có chuyện gì rồi.”
[Nhưng Từ Diệp Vĩ không có ở nhà.]
Ngọc Sanh nhếch khóe môi: “Đó chẳng phải là chuyện tốt sao?”
[…]
Hình như đúng là vậy.
Không không không, sao nó lại có suy nghĩ như thế được.
Quả nhiên nó đã bị "ô nhiễm" rồi.
Ngọc Sanh bưng bát mì đã nấu xong, gõ cửa phòng Bộ Triết.
Ngọc Sanh cứ đứng nhìn cậu ta, cho đến khi cậu ta ăn xong mới lên tiếng.
“Nếu Bộ Diễm xảy ra chuyện, cậu có buồn không?”
Bộ Triết cụp mắt xuống, ngón tay miết mạnh vào mép áo: “Cậu… cậu biết hết rồi à?”
“Ừm.” Ngọc Sanh nắm lấy bàn tay run rẩy của cậu ta: “Luôn biết. Từ đầu đã biết rồi.”
Bộ Triết đột ngột ngẩng đầu lên, mắt lấp lánh nước, đầy vẻ khó tin: “Cậu… cậu luôn biết tôi là con của gái bán hoa sao?”
“Cậu là cậu, không ai có thể định nghĩa cậu, kể cả bố mẹ cậu cũng không!”
Lời nói của cô kiên định, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy cô đang nói sự thật.
“Mệt không?”
Bộ Triết lắc đầu, ánh mắt đặt lên bàn tay đang được Ngọc Sanh nắm lấy, giờ phút này cậu ta cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh.
“Nếu không mệt thì khoác thêm áo vào, tôi đưa cậu ra ngoài xem kịch.”
Ngọc Sanh mở điện thoại, bật bản đồ, chỉ thấy trên bản đồ có một chấm đỏ nhỏ nhấp nháy, rõ ràng là một định vị.
[Đây là… cái gì vậy?]
“Định vị của Từ Diệp Vĩ.”
[Ồ, định vị của Từ Diệp Vĩ à. Cái gì! Tại sao cô lại có định vị của Từ Diệp Vĩ?]
Ngọc Sanh: “Vì tôi đã gắn thiết bị định vị siêu nhỏ lên người Từ Diệp Vĩ mà.”
Đây là cái giọng điệu bình thản gì thế này?
Tại sao cô lại gắn thiết bị định vị?
Thiết bị định vị đó từ đâu ra?
Hệ thống cảm thấy mình đã mất đi tác dụng cuối cùng.
Ký chủ càng ngày càng không cần nó nữa rồi.
3
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
