0 chữ
Chương 55
Chương 55: Học tập khiến tôi vui vẻ (55)
Còn nhà họ Lê lại vì Lê Nguyên Minh hoàn toàn không biết kinh doanh mà gặp phải đại khủng hoảng, lúc này Lê lão gia mới nhớ đến con trai cả Lê Hướng Minh.
Một tấm bài tình thân được đánh ra, lừa Lê Hướng Minh vất vả lao tâm khổ tứ, cuối cùng cũng giúp nhà họ Lê vượt qua nguy hiểm và ngày càng phát triển.
Họ hưởng thụ thành quả, hàng năm nhận số tiền chia lợi nhuận khổng lồ.
Lê Mạn và cô giống nhau như đúc, phía sau lại có người ủng hộ, vậy thì Lê Nguyên Minh đương nhiên là nghi phạm lớn nhất.
Ngọc Sanh cười khẩy một tiếng: "Lê Mạn dựa vào chính mình thì nhiều nhất cũng chỉ có thể lợi dụng Từ Khải Thừa một chút, đổi lấy việc bức tử người khác. Thật nực cười khi một hành vi ngu xuẩn như vậy lại thành công."
Từ Khải Thừa và Lê Mạn tuy là những kẻ chủ mưu hại chết nguyên chủ, nhưng cái chết của nguyên chủ lại không chỉ có hai kẻ sát nhân này.
Và cũng không chỉ có Mai Lương Hân và những người khác bị Từ Khải Thừa đưa vào trại tạm giam như trong kịch bản gốc.
Cái chết của Tô Ngọc Sanh là một bi kịch đầy tuyệt vọng, cô bị ép chết bởi vô số những kẻ ti tiện mà không biết, cùng nhau gây ra.
Nhiều năm sau đó, những kẻ tham gia này đã lau sạch máu trên tay, sống cuộc đời huy hoàng.
Ai còn nhớ một cô gái tên Tô Ngọc Sanh, rằng cô ấy đã từng sống cơ chứ.
Đáng sợ hơn là, những vụ án mạng thầm lặng như vậy đang xảy ra ở khắp mọi ngóc ngách trên thế giới này.
Hệ thống nhạy bén nhận ra cảm xúc của ký chủ có một chút dao động.
Nhưng không đợi nó nắm bắt được, tia dao động đó đã biến mất, thoáng qua như thể nó là do hệ thống bị lỗi vậy.
Hệ thống vẫn muốn hỏi, nhưng Ngọc Sanh lật người, lạnh lùng nói: "Câm miệng, tôi muốn ngủ! Còn dám làm phiền tôi nữa, tin hay không đợi tôi trở về không gian nhiệm vụ sẽ cạo trọc lông của cậu?"
Hệ thống ôm lấy bộ lông của mình, run rẩy.
Cuộc sống cuối cùng cũng ra tay với một cục lông nhỏ bé như nó rồi sao?
Ngọc Sanh chìm vào giấc ngủ ngay lập tức, chiếc giường lớn mềm mại khiến cô ngủ đặc biệt sâu giấc, hiếm hoi lắm mới được ngủ nướng.
Cho đến khi ánh nắng chiếu vào mặt, Ngọc Sanh mới tỉnh dậy với mái tóc bù xù, nhìn thời gian, cô cảm thấy khó tin.
"Đây là loại giường gì vậy, sao ngủ lại thoải mái như vậy?"
[Tôi tra thử xem.]
Hệ thống chạy lon ton lên mạng tìm kiếm.
Nhìn thấy giá ba vạn, Ngọc Sanh im lặng, rất tốt, thảo nào ngủ lại thoải mái như vậy.
"Đây chắc là niềm vui giản dị của người giàu có. Quả nhiên vẫn phải có tiền mới được."
[Ký chủ bây giờ cô chính là người có tiền rồi, bố mẹ Lê hận không thể nhét tiền cho cô mỗi ngày.]
"Đúng vậy, ai nói cá muối và giàu có không thể song hành, tôi chẳng phải đã làm được rồi sao."
Ngọc Sanh sửa soạn xong, mở tủ quần áo, chọn một bộ đồ trông rất thoải mái từ những bộ quần áo đủ phong cách mà Tống Phương Ý đã chuẩn bị sẵn.
Bước xuống cầu thang, cô thấy bố mẹ Lê và Lê Mạn đã ngồi sẵn trong phòng khách.
“Em…” Lê Mạn vừa mở lời, chợt nhớ đến lời cảnh cáo của Ngọc Sanh hôm qua, không khỏi rùng mình một cái. Vội vàng đổi giọng: “Ngọc Sanh dậy rồi à, bố mẹ cứ nhất quyết không chịu ăn trước, phải đợi em cùng ăn sáng.”
[Ký chủ, Lê Mạn này chẳng học được gì, vẫn muốn gây chuyện à. Nghe xem lời này là lời của người nói sao?]
“Cô ta vốn dĩ không phải người, cậu không nên có kỳ vọng hão huyền như vậy với cô ta.”
Một tấm bài tình thân được đánh ra, lừa Lê Hướng Minh vất vả lao tâm khổ tứ, cuối cùng cũng giúp nhà họ Lê vượt qua nguy hiểm và ngày càng phát triển.
Họ hưởng thụ thành quả, hàng năm nhận số tiền chia lợi nhuận khổng lồ.
Lê Mạn và cô giống nhau như đúc, phía sau lại có người ủng hộ, vậy thì Lê Nguyên Minh đương nhiên là nghi phạm lớn nhất.
Ngọc Sanh cười khẩy một tiếng: "Lê Mạn dựa vào chính mình thì nhiều nhất cũng chỉ có thể lợi dụng Từ Khải Thừa một chút, đổi lấy việc bức tử người khác. Thật nực cười khi một hành vi ngu xuẩn như vậy lại thành công."
Từ Khải Thừa và Lê Mạn tuy là những kẻ chủ mưu hại chết nguyên chủ, nhưng cái chết của nguyên chủ lại không chỉ có hai kẻ sát nhân này.
Cái chết của Tô Ngọc Sanh là một bi kịch đầy tuyệt vọng, cô bị ép chết bởi vô số những kẻ ti tiện mà không biết, cùng nhau gây ra.
Nhiều năm sau đó, những kẻ tham gia này đã lau sạch máu trên tay, sống cuộc đời huy hoàng.
Ai còn nhớ một cô gái tên Tô Ngọc Sanh, rằng cô ấy đã từng sống cơ chứ.
Đáng sợ hơn là, những vụ án mạng thầm lặng như vậy đang xảy ra ở khắp mọi ngóc ngách trên thế giới này.
Hệ thống nhạy bén nhận ra cảm xúc của ký chủ có một chút dao động.
Nhưng không đợi nó nắm bắt được, tia dao động đó đã biến mất, thoáng qua như thể nó là do hệ thống bị lỗi vậy.
Hệ thống vẫn muốn hỏi, nhưng Ngọc Sanh lật người, lạnh lùng nói: "Câm miệng, tôi muốn ngủ! Còn dám làm phiền tôi nữa, tin hay không đợi tôi trở về không gian nhiệm vụ sẽ cạo trọc lông của cậu?"
Cuộc sống cuối cùng cũng ra tay với một cục lông nhỏ bé như nó rồi sao?
Ngọc Sanh chìm vào giấc ngủ ngay lập tức, chiếc giường lớn mềm mại khiến cô ngủ đặc biệt sâu giấc, hiếm hoi lắm mới được ngủ nướng.
Cho đến khi ánh nắng chiếu vào mặt, Ngọc Sanh mới tỉnh dậy với mái tóc bù xù, nhìn thời gian, cô cảm thấy khó tin.
"Đây là loại giường gì vậy, sao ngủ lại thoải mái như vậy?"
[Tôi tra thử xem.]
Hệ thống chạy lon ton lên mạng tìm kiếm.
Nhìn thấy giá ba vạn, Ngọc Sanh im lặng, rất tốt, thảo nào ngủ lại thoải mái như vậy.
"Đây chắc là niềm vui giản dị của người giàu có. Quả nhiên vẫn phải có tiền mới được."
[Ký chủ bây giờ cô chính là người có tiền rồi, bố mẹ Lê hận không thể nhét tiền cho cô mỗi ngày.]
"Đúng vậy, ai nói cá muối và giàu có không thể song hành, tôi chẳng phải đã làm được rồi sao."
Bước xuống cầu thang, cô thấy bố mẹ Lê và Lê Mạn đã ngồi sẵn trong phòng khách.
“Em…” Lê Mạn vừa mở lời, chợt nhớ đến lời cảnh cáo của Ngọc Sanh hôm qua, không khỏi rùng mình một cái. Vội vàng đổi giọng: “Ngọc Sanh dậy rồi à, bố mẹ cứ nhất quyết không chịu ăn trước, phải đợi em cùng ăn sáng.”
[Ký chủ, Lê Mạn này chẳng học được gì, vẫn muốn gây chuyện à. Nghe xem lời này là lời của người nói sao?]
“Cô ta vốn dĩ không phải người, cậu không nên có kỳ vọng hão huyền như vậy với cô ta.”
7
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
