TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20: Học tập khiến tôi vui vẻ (20)

“Cần không?” Ngọc Sanh nghiêm túc tranh luận với hệ thống.

[Đương nhiên rồi, lúc cậu ta đang chật vật vô vọng như vậy, chỉ cần ký chủ cô đưa tay giúp đỡ, cậu ta chắc chắn sẽ cảm kích cô, rồi tự nhiên sẽ đứng về phía cô thôi.]

“Chậc, phiền phức thật.” Ngọc Sanh bĩu môi, đang định rút tay ra khỏi túi quần.

Bộ Triết thấy Ngọc Sanh cứ nhìn chằm chằm mình, mặt cậu ta chợt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy: “Cậu… chào cậu, tôi tên là Bộ Triết. Cảm ơn cậu.”

“Đấy, cậu ta tự đứng được mà.” Không cần rút tay ra rồi, Ngọc Sanh rất vui.

Hệ thống bất lực thở dài, nó không thể hiểu nổi, tại sao có người lại lười đến mức này, vấn đề là một ký chủ lười biếng như vậy lại rất chăm chỉ học hành. Đúng là một sự mâu thuẫn.

“Không cần cảm ơn, bọn họ chắn đường tôi thôi.” Gật đầu với Bộ Triết, Ngọc Sanh xoay người bỏ đi.

Bộ Triết phản ứng một lúc mới hiểu ra, ý cô ấy là cô ấy ra tay vì đám người kia chắn đường, chứ không phải để cứu cậu ta.

Một tia thất vọng thoáng qua trong mắt. Cũng đúng thôi, cô ấy và mình chưa từng quen biết, làm sao có thể đặc biệt cứu mình chứ. Nhưng dù sao đi nữa cô ấy cũng đã cứu mình. Bộ Triết siết chặt nắm đấm, vội vàng tập tễnh bước theo.

Hai người một trước một sau đi được một đoạn, Ngọc Sanh quay đầu lại nhìn cậu ta: “Cậu đi theo tôi làm gì?”

“Tôi… tôi không có, tôi về trường học bài.” Bộ Triết hơi hoảng.

Ồ, phải rồi, cậu ta mặc đồng phục học sinh, rõ ràng cũng là học sinh của trường trung học này.

Sao mình lại gây ra một chuyện hiểu lầm đến vậy chứ? Tất cả là tại pháo hôi cái đồ trí tuệ nhân tạo này, cũng không biết nhắc nhở mình một tiếng.

Hệ thống vô cớ bị gọi tên. Đúng là hệ thống ngồi nhà, tai họa từ trên trời rơi xuống.

Ngọc Sanh cố gắng giữ bình tĩnh, không sao cả, chỉ cần mình không ngại, thì người ngại sẽ là người khác. Cô “ồ” một tiếng, tiếp tục đi thẳng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Rồi hai người cứ thế đi đến cùng một cửa phòng học.

“Cậu tìm ai?” Bộ Triết chủ động chỉ vào lớp học: “Tôi là học sinh lớp này. Tôi có thể giúp cậu gọi.”

Ngọc Sanh đương nhiên là đến tìm Lê Mạn, cô không ngờ Lê Mạn lại cùng lớp với Bộ Triết.

Điều này thật thú vị.

Lê Mạn chỉ đạo Từ Khải Thừa nhắm vào Tô Ngọc Sanh, trong khi em trai cùng cha khác mẹ của Từ Khải Thừa lại chịu cảnh bắt nạt học đường, sao mà trùng hợp thế không biết.

Dự định ban đầu của Ngọc Sanh là trực tiếp đến dạy dỗ Lê Mạn cách làm người, dù sao nguyện vọng của nguyên chủ là được sống sót, để Lê Mạn cứ gây chuyện như vậy sẽ rất phiền phức. Nhưng giờ cô đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Cứ đơn giản và thô bạo giải quyết Lê Mạn như vậy, tuy dứt khoát nhưng rất có thể sẽ bỏ lỡ cốt truyện thực sự.

Nói cho cùng vẫn là tại cái thứ rách nát pháo hôi kia, ngay cả một cốt truyện hoàn chỉnh cũng không lấy được, còn phải để cô tự mình khai phá.

Hệ thống ngậm chặt miệng, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình.

Ngọc Sanh đã quyết định, đang định quay đi. Không biết có phải là trực giác của phụ nữ, hay nói đúng hơn là trực giác của nữ chính, Lê Mạn đang nói chuyện với bạn học bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa.

Ngọc Sanh nhanh chóng xoay người đứng chắn trước mặt Bộ Triết. Bộ Triết bị khoảng cách đột nhiên rút ngắn giữa hai người làm cho tim đập nhanh hơn. Chưa kịp kéo dãn khoảng cách, đã bị Ngọc Sanh kéo vạt áo đồng phục rộng thùng thình.

“Cậu và Lê Mạn quan hệ thế nào?”

“Cũng được.” Bộ Triết có chút không hiểu.

“Sau này tránh xa cô ta một chút.”

Bộ Triết nhìn đôi mắt lạnh nhạt gần trong gang tấc của cô gái, tai đỏ bừng như rỉ máu, không nhịn được mà suy nghĩ lung tung vì câu nói này. Cô ấy tại sao lại muốn mình tránh xa một cô gái khác? Cô ấy đang tuyên bố chủ quyền sao?

Ngọc Sanh đương nhiên không biết cái tên đáng thương trông có vẻ yếu đuối dễ bị bắt nạt này đang suy nghĩ vớ vẩn gì, cô khá hài lòng với sự hiểu chuyện của cậu ta: “Cậu biết ai là người đứng sau giở trò với cậu không?”

“Đại khái biết.” Bộ Triết theo bản năng không muốn kể cho cô gái mới quen này về thân thế bất hạnh của mình, nhưng đối diện với ánh mắt cô ấy như thể biết tất cả, cậu ta vẫn thành thật trả lời: “Chắc là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, cậu ta căm ghét cái đứa con riêng là tôi lắm.”

May mắn là không quá ngốc. Không uổng công cô tốn chút sức lực để "giải cứu" một phen.

7

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.