0 chữ
Chương 12
Chương 12: Học tập khiến tôi vui vẻ (12)
Hệ thống nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị cảnh tượng bên phía Từ Khải Thừa, miệng há hốc.
Trời đất ơi, ai mà biết mọi chuyện sao lại biến thành cảnh Từ Khải Thừa và Mai Lương Hân cùng chui vào rừng cây nhỏ để tỏ tình, rồi bị một đám học sinh và giáo viên bắt quả tang chứ.
So với pháo hôi đang la làng om sòm, Ngọc Sanh điềm nhiên viết một chữ “giải” bay lượn như rồng bay phượng múa, thản nhiên nói: “Cũng chẳng có gì, không cẩn thận làm rơi một tờ giấy nhớ, tiện thể báo cho giáo viên có người đang hẹn đánh nhau ở rừng cây nhỏ thôi mà.”
Trước đó, Ngọc Sanh cố tình va vào Từ Khải Thừa, chính là để nhân cơ hội dán tờ giấy nhớ có viết hẹn gặp ở rừng cây nhỏ lên áo của Từ Khải Thừa. Với tính cách tự luyến của Từ Khải Thừa, sau khi nhìn thấy tờ giấy nhớ thì tự nhiên sẽ nghĩ đây là Ngọc Sanh hẹn mình.
Thế là Từ Khải Thừa hớn hở đi đến rừng cây nhỏ phía sau sân vận động.
Có lẽ vì cả ngày bị Ngọc Sanh “ngó lơ” mấy lần, Từ Khải Thừa có chút kích động, trong bóng tối mờ mịt nhìn thấy một cô gái đứng trong rừng cây nhỏ, cũng không xác nhận lại mà cứ thế cho là Ngọc Sanh, mở miệng liền thổ lộ một tràng thâm tình.
Mai Lương Hân vạn lần không ngờ lại có bất ngờ như vậy, kích động đến mức suýt ngất xỉu, bám vào thân cây mãi mới run rẩy mở miệng được.
Từ Khải Thừa lúc này cuối cùng nhận ra mình đã tỏ tình nhầm người, nhưng chưa kịp giải thích thì tiếng gầm giận dữ của giáo viên chủ nhiệm vang lên, to đến mức “Trương Tam gia gầm đứt cầu Trường Bản”, trực tiếp làm Từ Khải Thừa sụp đổ tinh thần.
“Đáng đời.” Ngọc Sanh nghe xong, bình luận ngắn gọn. Rồi tiếp tục làm bài tập.
[Lạ thật, rừng cây nhỏ hẻo lánh như vậy, lại còn giờ này sao lại có nhiều học sinh thế nhỉ?]
Hệ thống cái đồ “đuôi mù” này cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không đúng.
“Muốn biết không?” Ngọc Sanh khiến hệ thống càng thêm tò mò, sau đó khẽ cười một tiếng: “Tôi không nói cho cậu đâu.”
Hệ thống tức đến phồng mang trợn má như cá nóc, không hiểu sao lại có người xấu tính như vậy.
“Sao? Còn muốn chất vấn tôi à, cậu là hệ thống, cốt truyện cậu truyền cho tôi có vấn đề lớn như vậy, cậu không nên chịu trách nhiệm sao?”
[Cái… cái gì?] Hệ thống kinh hãi đến mức xù lông, nhanh chóng lật lại cốt truyện một lần nữa, nhưng không hề phát hiện vấn đề gì, nhưng nhìn vẻ mặt Ngọc Sanh cũng không giống đang lừa nó, nó bối rối run run, yếu ớt hỏi: [Cô phát hiện ra cái gì rồi?]
“Ừm, mấy hôm nữa rồi xem sao. Dù sao thì hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Từ Khải Thừa chắc cũng phải tạm thời im ắng một thời gian.” Ngọc Sanh trả lời tùy tiện, bình tĩnh làm xong một tờ đề thi.
Thấy đã đến giờ tắt đèn, nhóm ba người đứng đầu là Mai Lương Hân vẫn chưa về, Ngọc Sanh hài lòng khóa trái cửa rồi lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, Ngọc Sanh nghe hệ thống kể lại Mai Lương Hân và mấy người kia đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi phụ huynh ngay trong đêm, mỗi đứa về nhà tìm mẹ rồi.
Ngọc Sanh thầm khen vị giáo viên chủ nhiệm này, làm tốt lắm! Đứa trẻ hư gây chuyện thường là do thiếu đòn, đưa về nhà đánh một trận là ổn thôi.
Không còn những kẻ chướng mắt, Ngọc Sanh cảm thấy không khí cũng trở nên ngọt ngào hơn. Tuy nhiên thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi, mà lần này đặc biệt ngắn ngủi.
Vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Ngọc Sanh đang lười biếng nằm úp sấp trên bàn học lật sách, có người đi tới gõ vào góc bàn của cô: “Tô Ngọc Sanh, có người tìm cậu.”
Ngọc Sanh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì đυ.ng phải cái mặt xấu xí của Từ Khải Thừa, sắc mặt cô đột nhiên sầm xuống: “Không đi.”
Học sinh báo tin rõ ràng không ngờ cô lại nói vậy, còn muốn mở miệng khuyên vài câu, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Ngọc Sanh lướt qua, lập tức như bị ai bóp cổ, không thốt nên lời nào.
Đợi Ngọc Sanh thu lại ánh mắt, bạn học kia sợ đến mức như gà con, vội vàng chạy đi trả lời Từ Khải Thừa.
Từ Khải Thừa không ngờ Ngọc Sanh biết là nam thần trong trường tìm mình mà lại từ chối. Chuyện này rõ ràng đã vượt quá phạm vi hiểu biết của cậu ta, Ngọc Sanh liếc nhìn, không bỏ qua vẻ mặt méo mó của cậu ta.
Xấu thật, Ngọc Sanh tặc lưỡi một tiếng, lại lười biếng nằm úp sấp xuống.
Trời đất ơi, ai mà biết mọi chuyện sao lại biến thành cảnh Từ Khải Thừa và Mai Lương Hân cùng chui vào rừng cây nhỏ để tỏ tình, rồi bị một đám học sinh và giáo viên bắt quả tang chứ.
So với pháo hôi đang la làng om sòm, Ngọc Sanh điềm nhiên viết một chữ “giải” bay lượn như rồng bay phượng múa, thản nhiên nói: “Cũng chẳng có gì, không cẩn thận làm rơi một tờ giấy nhớ, tiện thể báo cho giáo viên có người đang hẹn đánh nhau ở rừng cây nhỏ thôi mà.”
Trước đó, Ngọc Sanh cố tình va vào Từ Khải Thừa, chính là để nhân cơ hội dán tờ giấy nhớ có viết hẹn gặp ở rừng cây nhỏ lên áo của Từ Khải Thừa. Với tính cách tự luyến của Từ Khải Thừa, sau khi nhìn thấy tờ giấy nhớ thì tự nhiên sẽ nghĩ đây là Ngọc Sanh hẹn mình.
Có lẽ vì cả ngày bị Ngọc Sanh “ngó lơ” mấy lần, Từ Khải Thừa có chút kích động, trong bóng tối mờ mịt nhìn thấy một cô gái đứng trong rừng cây nhỏ, cũng không xác nhận lại mà cứ thế cho là Ngọc Sanh, mở miệng liền thổ lộ một tràng thâm tình.
Mai Lương Hân vạn lần không ngờ lại có bất ngờ như vậy, kích động đến mức suýt ngất xỉu, bám vào thân cây mãi mới run rẩy mở miệng được.
Từ Khải Thừa lúc này cuối cùng nhận ra mình đã tỏ tình nhầm người, nhưng chưa kịp giải thích thì tiếng gầm giận dữ của giáo viên chủ nhiệm vang lên, to đến mức “Trương Tam gia gầm đứt cầu Trường Bản”, trực tiếp làm Từ Khải Thừa sụp đổ tinh thần.
“Đáng đời.” Ngọc Sanh nghe xong, bình luận ngắn gọn. Rồi tiếp tục làm bài tập.
Hệ thống cái đồ “đuôi mù” này cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không đúng.
“Muốn biết không?” Ngọc Sanh khiến hệ thống càng thêm tò mò, sau đó khẽ cười một tiếng: “Tôi không nói cho cậu đâu.”
Hệ thống tức đến phồng mang trợn má như cá nóc, không hiểu sao lại có người xấu tính như vậy.
“Sao? Còn muốn chất vấn tôi à, cậu là hệ thống, cốt truyện cậu truyền cho tôi có vấn đề lớn như vậy, cậu không nên chịu trách nhiệm sao?”
[Cái… cái gì?] Hệ thống kinh hãi đến mức xù lông, nhanh chóng lật lại cốt truyện một lần nữa, nhưng không hề phát hiện vấn đề gì, nhưng nhìn vẻ mặt Ngọc Sanh cũng không giống đang lừa nó, nó bối rối run run, yếu ớt hỏi: [Cô phát hiện ra cái gì rồi?]
Thấy đã đến giờ tắt đèn, nhóm ba người đứng đầu là Mai Lương Hân vẫn chưa về, Ngọc Sanh hài lòng khóa trái cửa rồi lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, Ngọc Sanh nghe hệ thống kể lại Mai Lương Hân và mấy người kia đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi phụ huynh ngay trong đêm, mỗi đứa về nhà tìm mẹ rồi.
Ngọc Sanh thầm khen vị giáo viên chủ nhiệm này, làm tốt lắm! Đứa trẻ hư gây chuyện thường là do thiếu đòn, đưa về nhà đánh một trận là ổn thôi.
Không còn những kẻ chướng mắt, Ngọc Sanh cảm thấy không khí cũng trở nên ngọt ngào hơn. Tuy nhiên thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi, mà lần này đặc biệt ngắn ngủi.
Vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Ngọc Sanh đang lười biếng nằm úp sấp trên bàn học lật sách, có người đi tới gõ vào góc bàn của cô: “Tô Ngọc Sanh, có người tìm cậu.”
Ngọc Sanh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì đυ.ng phải cái mặt xấu xí của Từ Khải Thừa, sắc mặt cô đột nhiên sầm xuống: “Không đi.”
Học sinh báo tin rõ ràng không ngờ cô lại nói vậy, còn muốn mở miệng khuyên vài câu, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Ngọc Sanh lướt qua, lập tức như bị ai bóp cổ, không thốt nên lời nào.
Đợi Ngọc Sanh thu lại ánh mắt, bạn học kia sợ đến mức như gà con, vội vàng chạy đi trả lời Từ Khải Thừa.
Từ Khải Thừa không ngờ Ngọc Sanh biết là nam thần trong trường tìm mình mà lại từ chối. Chuyện này rõ ràng đã vượt quá phạm vi hiểu biết của cậu ta, Ngọc Sanh liếc nhìn, không bỏ qua vẻ mặt méo mó của cậu ta.
Xấu thật, Ngọc Sanh tặc lưỡi một tiếng, lại lười biếng nằm úp sấp xuống.
7
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
