TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Thế giới 1 - Chương 13: Vị Hôn Thê Sắp Cưới (13)

Thầy giáo hừ một tiếng rồi quay lại bục giảng, đập bàn cái "rầm" một cái.

“Đừng nhìn nữa! Tiên nữ dù có xinh đẹp cũng không phải của mấy đứa. Nhưng tri thức thì là của các em. Sau này học hành cho tốt, thi đậu đại học, rồi sẽ thấy đại học có nhiều nữ sinh xinh đẹp thế này.”

Thầy giáo quá quen việc "vẽ bánh vẽ", nói dối trơn tru như thật, trông cũng giống kiểu tội phạm tái phạm lâu năm.

Nhan Tư Danh nhìn cả lớp đang xôn xao mà không khỏi thở dài cảm thán. Cổ nhân có câu "mỹ nhân họa quốc" quả nhiên không phải là sai. Mới chỉ đi ngang qua thôi mà học sinh đã chẳng còn tâm trí học hành gì nữa.

Chưa đầy một phút sau, diễn đàn trường đã bắt đầu tràn ngập các bài đăng như: 《 Hôm nay tôi thấy một đại mỹ nữ》, 《 Bàn về vẻ đẹp của tiên nữ 》, 《 Gương mặt thế này thật sự tồn tại sao? 》

Còn Thẩm Sơ Mặc – người đã gây nên cuộc "oanh động" này – lại mang vẻ mặt vô tội nhìn Nhan Tư Danh, trong mắt là sự trong trẻo như suối nước Thiên Sơn, chẳng hiểu vì sao mọi người lại phản ứng như thế.

Nhan Tư Danh lòng run lên, thở dài một hơi. Không trách cô ấy được, cô ấy có làm gì sai đâu. Cô ấy chỉ là… đẹp thôi mà! Muốn trách thì trách đám người đầu óc bồng bột này, không biết như thế sẽ khiến người ta hoảng sợ sao?

Nhan Tư Danh lườm bọn họ một cái sắc lẻm. Có vài người nhận ra anh ta, sợ quá lập tức rụt cổ lại như rùa.

Cái tên Nhan Tư Danh ở trường Trung học Minh Đức cũng nổi danh không kém. Cùng với Cố Bắc Thành và Tô Cảnh Ngọc, ba người được mệnh danh là “Tam bá của Minh Đức”. Gia thế ba người đều không phải dạng vừa, chỉ cần không gây chuyện quá lớn thì thầy cô cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.

Thế nên trong trường, đa phần học sinh chẳng ai dám dây vào ba người bọn họ.

Nhan Tư Danh đưa Thẩm Sơ Mặc đến văn phòng giáo viên, cuối cùng cũng tìm được đúng chỗ.

“Bạn học Nhan, thật sự rất cảm ơn cậu.” Thẩm Sơ Mặc chắp tay trước ngực, lễ phép cúi đầu cảm ơn, trông ngoan ngoãn đến kỳ cục, giống hệt một tinh linh chưa hiểu sự đời.

Ánh mắt Nhan Tư Danh thoáng tối lại, cười nói: “Đã cảm ơn như vậy, chi bằng giữa trưa mời tôi một bữa cơm nhé?”

Thẩm Sơ Mặc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu: “Được thôi, vậy mình thêm phương thức liên lạc trước đi.”

Nhan Tư Danh nhận lấy điện thoại, khi thấy nick WeChat hiện lên, nụ cười càng tươi hơn, như thể vừa nhận được báu vật.

“Vậy giữa trưa tôi tới tìm cậu.”

“Ừ, cậu đi học đi, kẻo trễ.”

Sau khi Nhan Tư Danh rời đi, Thẩm Sơ Mặc mới sực nhớ ra là giữa trưa cô đã hẹn ăn với Thẩm Lâm và Lục Tử Ngâm. Nhưng cũng không sao, bốn người cùng đi ăn cũng được mà.

Thẩm Sơ Mặc bước vào văn phòng, giọng nói dịu dàng vang lên trong tai từng giáo viên: “Xin chào, em đến tìm thầy Vũ, thầy có ở đây không ạ?”

Các giáo viên nghe thấy giọng nói liền đồng loạt ngẩng đầu. Trước mắt họ là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp đang đứng ở cửa, ánh mắt đảo quanh căn phòng như nàng công chúa lạc trong truyện cổ tích.

Không thấy ai trả lời, Thẩm Sơ Mặc lại lễ phép hỏi thêm một lần: “Thưa thầy cô, thầy Vũ không có ở đây ạ?”

Lúc này các giáo viên mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, đồng loạt nhìn về phía thầy Vũ. Thầy vội vàng đứng dậy chạy ra cửa:

“Em là Thẩm Sơ Mặc đúng không? Mau vào đi.” Thầy Vũ nhiệt tình dẫn cô tới bàn làm việc ngồi xuống. Sáng sớm thầy đã nhận được thông báo rằng hôm nay tiểu thư nhà họ Thẩm sẽ chuyển tới, chờ mãi cuối cùng cũng đến.

Thầy mở ngăn kéo lấy ra một gói trà mới tinh, rót một tách trà mời Thẩm Sơ Mặc.

Một giáo viên khác tinh mắt phát hiện đó là trà Đại Hồng Bào mà thầy Vũ ngày thường còn tiếc không dám uống. Xem ra Thẩm Sơ Mặc không chỉ có nhan sắc mà còn có cả hậu thuẫn không thể xem thường.

“Em khát nước rồi đúng không? Thầy pha tạm chút trà, không biết em có quen uống không?”

Thẩm Sơ Mặc nhẹ nhàng đón lấy chén trà, nhấp một ngụm. Động tác tao nhã cực kỳ, rõ ràng chỉ là trong văn phòng bình thường, vậy mà lại tạo ra cảm giác như đang ở phòng trà cao cấp.

“Cảm ơn thầy, trà này khá ngon ạ.”

Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của thầy Vũ nở bừng một nụ cười: “Chú của em có nói với thầy rồi, em mang theo hồ sơ chứ? Đưa đây, thầy làm thủ tục nhập học cho em luôn.”

Thẩm Sơ Mặc lấy hồ sơ từ trong túi ra đưa cho thầy. Sau khi kiểm tra kỹ càng không có vấn đề gì, thầy nói: “Vì em vừa từ nước F trở về, lớp Quốc tế có vẻ sẽ phù hợp với em hơn. Thầy chuyển em sang đó nhé.”

Thẩm Sơ Mặc lắc đầu: “Thầy ơi, em muốn vào lớp Hỏa Tiễn.”

Thầy Vũ hơi khựng lại, thầm nghĩ: đã tìm hiểu trước rồi sao?

Thầy kiên nhẫn giải thích: “Lớp Hỏa Tiễn phân chia theo thành tích, trong đó chỉ có 50 chỗ ngồi cố định. Nếu em không đạt được thành tích tương ứng, chưa chắc trụ nổi một tháng đâu.” Bị chuyển lớp vì không đạt yêu cầu lại càng mất mặt.

Nghe vậy, Thẩm Sơ Mặc không hề nao núng, ngược lại còn cười tươi: “Thầy Vũ, em hiểu rõ những điều đó. Chính vì thế nên em mới muốn vào lớp Hỏa Tiễn. Về phần thành tích, thầy có thể lấy đại một đề thi cho em làm thử. Nếu em đạt tiêu chuẩn, xin hãy cho em vào lớp Hỏa Tiễn. Còn nếu không đạt, em sẽ theo lớp khác, thầy thấy sao ạ?”

Thầy Vũ nhìn thấy sự tự tin của cô, cũng không đành lòng từ chối. Trong suy nghĩ của thầy, cô tiểu thư này mới từ nước ngoài về, ngay cả viết tiếng Trung còn chưa chắc trôi chảy.

Mà đề thi đại học ở nước Z thì nổi tiếng là khó. Nhưng nếu chính cô kiên quyết muốn thử, ông cũng không tiện từ chối thẳng, chỉ sợ đến lúc làm bài không xong lại khóc mất.

Thầy Vũ tìm một bộ đề thi trong tủ, đưa ra một đề của lớp 11. Thẩm Sơ Mặc nhìn lướt qua, khẽ nhíu mày: “Thầy ơi, hình như thầy lấy nhầm rồi, đây là đề lớp 11 mà.”

Thầy Vũ hơi ngượng ngùng, gãi đầu: “Ôi trời, mắt mờ rồi, mắt mờ thật rồi.” Dưới ánh mắt tò mò của các giáo viên khác, thầy đành phải đổi đề, lần này là đề thi khảo sát tháng trước của lớp 12.

“Đây là đề thi tháng trước của lớp 12, dùng cái này sẽ công bằng hơn, người khác cũng không thể nói gì.”

Thẩm Sơ Mặc xác nhận đề không sai, liền bắt đầu làm bài. Nhìn thấy cô hạ bút không chút do dự, thầy Vũ không khỏi sinh lòng hiếu kỳ – chẳng lẽ cô bé này thật sự biết làm?

Tại lớp Hỏa Tiễn khối 12, Lục Tử Ngâm vẫn luôn ngồi nhìn ra cửa phòng học, bút bi xoay mãi trong tay, nửa tiết học trôi qua vẫn chưa lật nổi một trang sách.

Nhan San San ngồi cạnh thấy vậy liền cảm thấy lạ, dùng đầu bút chọc chọc hắn: “Tử Ngâm, cậu không khỏe à?”

Lục Tử Ngâm nhìn sang, thấy vẻ mặt cô ta toàn là lo lắng, trong lòng bỗng ấm áp. Hắn dịu dàng nói: “Tớ không sao, cậu cứ học tiếp đi.”

Nhan San San cắn môi dưới, trong lòng có chút hụt hẫng. Cô ta lén liếc nhìn Lục Tử Ngâm – sao lại có cảm giác hắn đang giấu mình chuyện gì đó?

Cô ta tiếp tục chọc nhẹ vào tay hắn, rồi khẽ nói: “Tử Ngâm, cảm ơn cậu hôm qua đã đưa tớ về. Hay trưa nay để tớ mời cậu ăn nhé?”

12

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.