TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Thế giới 1 - Chương 11: Vị Hôn Thê Sắp Cưới (11)

Rõ ràng, rõ ràng trước kia, Tưởng Thiều thật sự rất yêu anh.

Bà cũng từng giống như những người mẹ bình thường, ru anh vào giấc ngủ, kể chuyện cho anh nghe mỗi tối; mỗi lần anh không cẩn thận bị thương, Tưởng Thiều đều nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, dịu dàng vỗ về an ủi.

Khi anh bị người khác bắt nạt, bà luôn đứng ra bảo vệ, thậm chí còn vì anh mà tự tay cắt đi mái tóc dài của mình...

Thế nhưng sau đó, tất cả như sụp đổ. Trong nhà lúc nào cũng đầy rẫy tranh cãi, mâu thuẫn.

Rồi sau nữa, anh không còn ba, bây giờ… cũng không còn mẹ.

Cố Tây Ngôn nhắm mắt lại, khóe mắt lặng lẽ rơi xuống một giọt nước, lướt qua gò má rồi nhỏ giọt lên ga giường, thấm ướt tất cả hồi ức của anh.

Giữa màn đêm tĩnh lặng, trong túi vang lên tiếng “leng keng” nho nhỏ – là thông báo từ WeChat.

Cố Tây Ngôn mò lấy điện thoại, vừa mở ra đã thấy ngay dòng tin nhắn đầu tiên, nơi đáy lòng u ám bỗng được sưởi ấm đôi chút.

[MO]: Em về đến nhà rồi, ngủ ngon nhé.

Chỉ là một câu chào hỏi bình thường, vậy mà lại có thể xoa dịu tâm hồn đang nặng trĩu của Cố Tây Ngôn. Anh đưa điện thoại đến gần miệng, khẽ hôn một cái.

Ngủ ngon, Mặc Mặc. Cảm ơn ông trời đã để anh gặp được em.

---

Sau khi Thẩm Sơ Mặc giải quyết xong chuyện hủy hôn, sáng sớm hôm sau, khi đang ăn sáng cùng cả nhà, cô liền mở miệng nói với Thẩm Quốc An rằng hôm nay mình có thể đi học.

Thẩm Quốc An hơi lo lắng. Với nhan sắc của cháu gái ông, nếu đi học thì e là sẽ gây chấn động cả trường mất.

Nhưng thấy vẻ nghiêm túc của Thẩm Sơ Mặc, ông trầm ngâm giây lát rồi cũng gật đầu nói:

"Ta đã gọi điện báo với trường rồi, cháu muốn đi học khi nào cũng được. Giáo dục ở F quốc khác biệt với trong nước, nên nếu cháu thấy chưa quen cũng đừng vội, cứ từ từ thích nghi.”

Thẩm Sơ Mặc ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn chú, cháu sẽ không ép bản thân mình quá.”

Thẩm phu nhân tỏ ra hơi tiếc nuối. Vốn dĩ hôm nay bà còn định dẫn cô đi mua sắm mấy bộ quần áo, xem ra đành phải dời lại vài hôm nữa.

Người vui nhất không ai khác ngoài Thẩm Lâm. Cô bé phấn khích vung tay múa chân: “Thật tuyệt quá! Từ nay chị em mình có thể cùng nhau đến trường rồi!”

Thẩm Sơ Mặc cũng mỉm cười đáp lại, dịu dàng nói: “Ừ, chị cũng rất mong chờ được đi học cùng em.”

Thẩm Lâm mặt đỏ che kín hai má. Mỗi lần nghe chị Sơ Mặc nói chuyện là tim cô nàng lại đập thình thịch không ngừng. Xong rồi, cô nàng sắp yêu chị gái mình mất rồi. Nhưng chị là chị họ, lại còn là con gái...

Làm sao bây giờ, chẳng lẽ cô nàng thực sự cong rồi? Trong đầu Thẩm Lâm bỗng xuất hiện vài hình ảnh không nên xuất hiện, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy – không được, không thể làm vấy bẩn chị ấy, chị là thiên thần cơ mà!

Thẩm phu nhân thấy con gái mình như lên cơn điên, quay sang nhìn Thẩm Sơ Mặc, thở dài trong lòng. So không nổi, thực sự không thể nào so được.

Ngồi ở bàn bên kia, trong mắt Lục Tử Ngâm thoáng lên vẻ mong chờ. Thẩm Lâm nhỏ hơn bọn họ một tuổi, đang học lớp 11, còn hắn và Thẩm Sơ Mặc cùng tuổi, đều là học sinh lớp 12. Như vậy, rất có khả năng sẽ học cùng lớp với Thẩm Sơ Mặc.

---

Sau bữa sáng.

Thẩm Sơ Mặc và Thẩm Lâm ngồi ở ghế sau xe. Vì chưa có đồng phục nên cô mặc đồ thường – một chiếc váy dài màu hồng nhạt, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, dưới chân là đôi sandal cùng tông.

Cổ chân trắng nõn thon dài như cổ thiên nga, làn da mịn màng như ngọc tuyết, mái tóc đen nhánh xõa nhẹ phía sau. Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.

Diện mạo này khiến cả Lục Tử Ngâm lẫn Thẩm Lâm đều ngẩn người. Lục Tử Ngâm ngồi một mình ở hàng ghế trước, còn Thẩm Lâm thì ngồi cạnh Thẩm Sơ Mặc, vừa đi vừa hào hứng kể cho cô nghe đủ chuyện ở trường.

Nhờ vậy, Thẩm Sơ Mặc cũng nắm được sơ bộ về Minh Đức Trung học. Mỗi khối lớp đều chia thành Ban Quốc tế, Ban Hỏa Tiễn và các lớp từ A đến G – tổng cộng chín lớp.

Ban Quốc tế như cái tên, là nơi đào tạo học sinh chuẩn bị du học. Nội dung học đa dạng, chú trọng tiếng nước ngoài.

Còn các lớp khác được phân theo học lực – Hỏa Tiễn là giỏi nhất, G yếu nhất.

Thẩm Sơ Mặc quay sang hỏi: “Vậy Lâm Lâm, em học lớp nào?”

Ờm... câu hỏi này... Thẩm Lâm thoáng bối rối, mắt nhìn lảng đi nơi khác.

“Cô ấy học lớp F.” Lục Tử Ngâm lên tiếng thay.

“Lục Tử Ngâm! Im miệng cho tôi! Ai cho cậu nói hả?” Thẩm Lâm không ngờ hắn ta lại nói thẳng ra như vậy, lập tức hét lên rồi đấm một cái vào lưng ghế của hắn.

Xong rồi, hình tượng của cô nàng trong lòng chị Sơ Mặc tiêu tan hết rồi!

Lục Tử Ngâm quay đầu lại nhìn cô nàng, giọng có chút bất mãn: “Tôi chỉ nói sự thật. Dù sao sớm muộn gì cô ấy cũng biết thôi.”

“Thì cũng đâu đến lượt cậu nói!” Tên Lục Tử Ngâm này rõ ràng có ý đồ, chắc chắn cũng đang muốn tranh giành chị Sơ Mặc. Không thể nào! Cô nàng tuyệt đối sẽ không để hắn ta đến gần chị ấy!

Lục Tử Ngâm bĩu môi, vẻ mặt đầy chán nản, cũng chẳng buồn tranh cãi với Thẩm Lâm.

Thái độ đó lại khiến Thẩm Lâm càng giận hơn, định há miệng mắng tiếp thì...

Thẩm Sơ Mặc liền vội vàng dỗ dành: “Không sao đâu Lâm Lâm, học lớp F nghĩa là em còn nhiều không gian để tiến bộ. Em mới học lớp 11 thôi mà, còn thời gian mà, chỉ cần cố gắng là được.”

Thẩm Lâm “oa” một tiếng nhào vào vai Thẩm Sơ Mặc, nước mắt lưng tròng nói: “Chị Sơ Mặc, sao chị lại tốt như vậy chứ. Lần đầu tiên em gặp một cô gái xinh đẹp, dịu dàng và hiền lành đến thế. Nếu em là con trai thì tốt biết mấy, hu hu.”

Mẹ ơi, sao mẹ lại sinh nhầm giới tính cho con chứ...

Lục Tử Ngâm nghe đến câu cuối thì khóe mắt giật nhẹ, nhỏ giọng gắt: “Thẩm Lâm, cô có thể bớt bớt lại một chút không?”

Làm em gái của Sơ Mặc thì muốn làm gì thì làm à? Cái gì cũng dám nói ra miệng.

Thẩm Sơ Mặc nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Ngoan nào, đừng khóc nữa. Tử Ngâm, Lâm Lâm còn nhỏ, cậu nên nhường nhịn nó một chút.”

“Cô ấy chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi thôi mà...” Lục Tử Ngâm hơi ấm ức, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn cô, như đang chờ một cái vuốt ve an ủi.

“Nhỏ hơn một tuổi thì cũng là em gái mà. Với lại, cậu là anh trai, chăm sóc em gái không phải chuyện nên làm sao?” Thẩm Sơ Mặc mỉm cười nói.

Lục Tử Ngâm sững người, cúi đầu, hàng mi dài che khuất đôi mắt, không rõ biểu cảm. Một lúc sau, hắn dường như nghĩ thông, giọng hạ xuống:

“Được rồi. Tôi xin lỗi. Xin lỗi cô, em gái Thẩm Lâm!”

Hai chữ “em gái” bị Lục Tử Ngâm cố ý nhấn mạnh, Thẩm Lâm nghiêng đầu, hé nửa mặt nhìn hắn một cách đắc ý, khẽ mấp máy môi:

“Đáng đời!”

Lục Tử Ngâm nắm chặt tay rồi lại buông lỏng, quay đầu nhìn thẳng phía trước, cả người toát lên vẻ buồn bã.

Thẩm Sơ Mặc nhìn bóng lưng của hắn, khẽ mỉm cười. Trong nguyên tác, Lục Tử Ngâm thường xuyên đứng về phía Nhan San San. Vậy nên khi cô không còn ở vị trí được thiên vị kia, hắn sẽ còn có thể kiên trì được bao lâu?

---

Rất nhanh sau đó, xe dừng trước cổng trường. Thẩm Sơ Mặc vỗ nhẹ gáy Thẩm Lâm: “Dậy thôi, tới trường rồi.”

“Dạ...” Thẩm Lâm lưu luyến rời khỏi vai cô.

Cô nàng hít hít không khí xung quanh: “Chị ơi, người chị thơm quá à, chị có xịt nước hoa không? Mùi thơm dễ chịu thật đó.”

Thẩm Sơ Mặc lắc đầu: “Chị chưa từng dùng nước hoa.”

Vậy tức là... mùi thơm tự nhiên sao? Thẩm Lâm cảm thán, đúng là mỹ nhân, đến cả hương thơm trên người cũng đặc biệt như thế.

13

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.