0 chữ
Chương 19
Quyển 1 - Chương 7
"Không sao, không sao, chỉ cần ta có thể lên làm di nương thế nào đều có thể, van cầu cô... van cầu..."
Thẩm Chiêu Uyển chưa nói xong đã bị đánh gãy, cảm thấy khó chịu. Điên nữ này càng nói càng thái quá, lại đem dã tâm của nàng rêu rao. Cảm thấy có chút bối rối, dù sao nàng cùng nàng ta trăm sông đổ về một biển, đều có chung mục đích.
Nhưng chung quy là không giống nhau, Thẩm Chiêu Uyển nghĩ.
Căn cứ vào phản ứng của nha hoàn, nàng có thể đoán được đại khái sự việc. Vì thế khống chế sức lực, thân thủ quyết đoán cho nàng ta một cái tát, tiếng vang như sấm rền mưa to, song lại không quá đau.
Không hề giúp nàng ta đứng lên, ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói:
"Thấy phàn long phụ phượng, si tâm vọng tưởng! Ngươi là nha hoàn của Vương gia, ta nghĩ ngươi sẽ hiểu được chút quy củ! Không ngờ ngươi bất chấp lễ nghĩa liêm sỉ! Lời nói hôm nay, ta sẽ xem như chưa từng nghe thấy, xem như trả ngươi chút ân tình."
Nha hoàn thấy phản ứng của Thẩm Chiêu Uyển biết nàng đã đoán được bê bối của mình, thẹn quá hóa giận, rống lên: "Ngươi từ nhỏ đã là tiểu thư quyền quý, chưa từng chịu khổ cực! Ngươi làm sao biết được nỗi khổ của ta!"
"Ta dù chưa trải qua nỗi thống khổ của ngươi, nhưng ta biết rõ thân phận và vị trí của mình!”
Thẩm Chiêu Uyển không muốn lại dây dưa với nàng, tranh cãi hồi lâu sẽ tự hạ thấp thân phận của chính mình. Thất vọng nhìn nàng ta một cái, liền xoay người bước đi.
Đi chưa được vài bước thì phía sau liền truyền đến tiếng khóc, Thẩm Chiêu Uyển ngẩng đầu, khẽ cắn môi hồng, trên mặt mang theo cảm thông cùng thương hại, nhưng giọng nói lại ẩn nhẫn lạnh lùng:
"Ngươi còn tiếp tục hủy hoại chính mình như vậy, thì ngay cả lang trung của Thành Tấn An này đều không thể cứu được ngươi."
Rõ ràng là khó chịu khi nàng ta mặc kệ thân thể, nhưng trên thực tế nàng ta chỉ cần đến một đại phu bốc thuốc phù hợp là được.
Tiếng khóc sau lưng không ngừng tăng lên.
Hai vị chủ tớ thu hết toàn sự việc vào đáy mắt, A Khánh có chút tâm tình phức tạp.
"Công tử, này Thẩm tam cô nương thực... đặc biệt. Dung mạo tuyệt trần, tâm địa thiện lương, còn có chút lớn mật khác người. Thật sự là tìm không thấy từ nào thích hợp ngoài hai chữ đặc biệt."
"Ừ."
Vương Thừa Phong cười cười, cũng không phủ định đánh giá của A Khánh. Nhưng thật ra trong lòng A Khánh nổi lên gợn sóng, theo hầu hạ công tử từ bé, hắn biết rõ công tử đã có ý đối với Thẩm tam cô nương.
Xem xong màn kịch, hai chủ tớ cũng không định lên tiếng, tránh làm người ta xấu hổ mà im lặng rời đi. Chỉ là ngay cả khi nha hoàn kia đã đi thật xa, Thẩm tam cô nương này lui tới nửa ngày vẫn về lại chỗ cũ, dường như là bị lạc đường.
Vương Thừa Phong nhìn thấy bước chân Thẩm Chiêu Uyển dần dần lộ ra sốt ruột, tựa hồ còn nhìn thấy chóp mũi nàng thấm ra mồ hôi, tựa như người trong tranh rơi xuống tục, lộ ra vài phần đáng yêu.
Thẩm Chiêu Uyển chưa nói xong đã bị đánh gãy, cảm thấy khó chịu. Điên nữ này càng nói càng thái quá, lại đem dã tâm của nàng rêu rao. Cảm thấy có chút bối rối, dù sao nàng cùng nàng ta trăm sông đổ về một biển, đều có chung mục đích.
Nhưng chung quy là không giống nhau, Thẩm Chiêu Uyển nghĩ.
Căn cứ vào phản ứng của nha hoàn, nàng có thể đoán được đại khái sự việc. Vì thế khống chế sức lực, thân thủ quyết đoán cho nàng ta một cái tát, tiếng vang như sấm rền mưa to, song lại không quá đau.
Không hề giúp nàng ta đứng lên, ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói:
"Thấy phàn long phụ phượng, si tâm vọng tưởng! Ngươi là nha hoàn của Vương gia, ta nghĩ ngươi sẽ hiểu được chút quy củ! Không ngờ ngươi bất chấp lễ nghĩa liêm sỉ! Lời nói hôm nay, ta sẽ xem như chưa từng nghe thấy, xem như trả ngươi chút ân tình."
"Ta dù chưa trải qua nỗi thống khổ của ngươi, nhưng ta biết rõ thân phận và vị trí của mình!”
Thẩm Chiêu Uyển không muốn lại dây dưa với nàng, tranh cãi hồi lâu sẽ tự hạ thấp thân phận của chính mình. Thất vọng nhìn nàng ta một cái, liền xoay người bước đi.
Đi chưa được vài bước thì phía sau liền truyền đến tiếng khóc, Thẩm Chiêu Uyển ngẩng đầu, khẽ cắn môi hồng, trên mặt mang theo cảm thông cùng thương hại, nhưng giọng nói lại ẩn nhẫn lạnh lùng:
"Ngươi còn tiếp tục hủy hoại chính mình như vậy, thì ngay cả lang trung của Thành Tấn An này đều không thể cứu được ngươi."
Tiếng khóc sau lưng không ngừng tăng lên.
Hai vị chủ tớ thu hết toàn sự việc vào đáy mắt, A Khánh có chút tâm tình phức tạp.
"Công tử, này Thẩm tam cô nương thực... đặc biệt. Dung mạo tuyệt trần, tâm địa thiện lương, còn có chút lớn mật khác người. Thật sự là tìm không thấy từ nào thích hợp ngoài hai chữ đặc biệt."
"Ừ."
Vương Thừa Phong cười cười, cũng không phủ định đánh giá của A Khánh. Nhưng thật ra trong lòng A Khánh nổi lên gợn sóng, theo hầu hạ công tử từ bé, hắn biết rõ công tử đã có ý đối với Thẩm tam cô nương.
Xem xong màn kịch, hai chủ tớ cũng không định lên tiếng, tránh làm người ta xấu hổ mà im lặng rời đi. Chỉ là ngay cả khi nha hoàn kia đã đi thật xa, Thẩm tam cô nương này lui tới nửa ngày vẫn về lại chỗ cũ, dường như là bị lạc đường.
10
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
