0 chữ
Chương 9
Chương 9: Nỗi nhục của Dương Minh Nhạc
Khốn nạn! Dương Minh Nhạc cả đời này chưa từng chịu sự sỉ nhục nào như vậy! Thật là khốn khϊếp, vừa nghĩ đến cái con nhỏ mà anh từng coi là bạn gái lại là thứ thế này, Dương Minh Nhạc hận không thể bóp chết cái thằng Dương Minh Nhạc của một tháng trước ngay bây giờ.
Một tháng trước, Dương Minh Nhạc cũng vì buồn chán mà tình cờ quen được Đường Tình. Thật tình cờ, cái người đầu tiên anh chuyện trò lại chính là Đường Tình.
Dương Minh Nhạc vốn định cúp máy luôn, cho đến khi Đường Tình ở đầu dây bên kia lên tiếng nói chuyện...
Dương Minh Nhạc đến giờ vẫn không thể nói rõ cảm giác khi nghe thấy giọng nói của Đường Tình lúc đó là gì, vừa mềm mại vừa quyến rũ, lại mang theo một vị ngọt đặc biệt. Giống như bị thứ gì đó đâm sầm vào người, sau cơn chấn động dữ dội nơi l*иg ngực, muốn nắm bắt lấy thứ gì đó, nhưng lại chẳng nắm bắt được gì cả.
Giọng của Đường Tình, khác hoàn toàn với tất cả những giọng nữ mà anh từng nghe, khác với sự õng ẹo giả tạo của người ta, chỉ mở lời nói một câu: "Chào cậu nhé!", anh căn bản không nỡ cúp máy.
Ban đầu, Dương Minh Nhạc cũng chưa có ý định yêu đương với Đường Tình, chỉ đơn thuần thích giọng nói của cô, thích cảm giác chuyện trò cùng Đường Tình.
Càng tiếp xúc lâu, Dương Minh Nhạc phát hiện ra mình không thể kiểm soát được việc muốn chuyện trò với Đường Tình thêm một chút thời gian, thêm nhiều chủ đề hơn.
Một chút tình ý mập mờ nhỏ nhoi trong đó cũng đủ khiến Dương Minh Nhạc tim đập loạn nhịp.
Cho nên khi Đường Tình nói mình quên mật khẩu sổ tiết kiệm, không có cách nào trả tiền thuê nhà, Dương Minh Nhạc không hề suy nghĩ, trực tiếp đưa cho Đường Tình một trăm đồng...
Mãi cho đến khi Dương Minh Nhạc đọc được một mẩu tin tố cáo Đường Tình trên báo, hoặc thấy những giấy tờ, thư từ qua lại giữa Đường Tình và những người đàn ông khác, anh mới hiểu ra, hóa ra mình chẳng qua chỉ là một kẻ khờ bị gạt trong cái bẫy của Đường Tình. Cô nói với anh mỗi ngày rằng việc học bận rộn, thực chất là mỗi ngày đều chuyện trò với những người đàn ông khác nhau.
Cô chào hỏi từng người bị gạt gẫm, chia sẻ từng chút một trong cuộc sống, thậm chí còn có những cách xưng hô mập mờ riêng.
Tất cả đều là lời nói dối về tình yêu do Đường Tình bày ra.
Càng nghĩ càng tức, nhất là khi Dương Minh Nhạc nhìn thấy ảnh chân dung của mình cũng nằm trong danh sách những người bị lừa này, Dương Minh Nhạc hận không thể xé nát tấm ảnh đó!
Quá mất mặt!
So với việc mất tiền, Dương Minh Nhạc càng hy vọng mình biến mất khỏi danh sách những người bị lừa đó của Đường Tình.
"Anh Nhạc?" Cậu trai tóc vàng hoe thấy Dương Minh Nhạc mãi không có phản ứng, huơ huơ tay: "Anh còn chưa nói mà, tấm ảnh này có phải của anh không?"
"Câm miệng!" Giờ phút này Dương Minh Nhạc không muốn nghe thấy bất cứ chuyện gì liên quan đến Đường Tình, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ hung dữ: "Cậu có phải hôm nay tập luyện quá ít, rảnh rỗi không có việc gì làm đúng không?"
"Ăn no rồi thì ra sân vận động chạy năm vòng đi."
Cậu trai tóc vàng hoe vốn đang hào hứng, lập tức xịu mặt xuống: "Không phải chứ! Anh Nhạc..."
"Gần đây em lại không có thi đấu, đột nhiên lại thêm vòng cho em..."
Dương Minh Nhạc mặt không biểu cảm: "Nói thêm một câu nhảm nhí nữa, cho cậu thêm tạ vào người, hội thao của trường tháng sau, cậu cũng phải tham gia."
"Mang vinh quang về cho khoa, là trách nhiệm của cậu."
"Không phải..." Cậu trai tóc vàng hoe còn muốn nói gì đó, Dương Minh Nhạc đã lướt qua cậu ta, kéo ghế ra, phát ra tiếng cọt kẹt chói tai.
Ngồi phịch xuống, toàn thân tỏa ra khí thế người lạ chớ lại gần. Tất cả mọi người đều nhận ra, tâm trạng của Dương Minh Nhạc lúc này rất tệ.
"Đừng nói nữa!" Một sinh viên khoa thể dục khác bên cạnh kéo cậu trai tóc vàng hoe lại: "Cậu có ngốc không, cứ phải hỏi anh Nhạc chuyện chọc vào nỗi đau của anh ấy."
"Anh Nhạc không phủ nhận, tấm ảnh này chắc chắn là của anh ấy rồi."
"Bị Đường Tình lừa một vố, cậu còn lao tới hỏi anh Nhạc có phải là kẻ khờ đó không, cậu nghĩ anh Nhạc có thể cho cậu sắc mặt tốt được à?"
Cậu trai tóc vàng hoe nửa hiểu nửa không, mấy người nhìn nhau, nhất thời không ai mở lời.
Một tháng trước, Dương Minh Nhạc cũng vì buồn chán mà tình cờ quen được Đường Tình. Thật tình cờ, cái người đầu tiên anh chuyện trò lại chính là Đường Tình.
Dương Minh Nhạc vốn định cúp máy luôn, cho đến khi Đường Tình ở đầu dây bên kia lên tiếng nói chuyện...
Dương Minh Nhạc đến giờ vẫn không thể nói rõ cảm giác khi nghe thấy giọng nói của Đường Tình lúc đó là gì, vừa mềm mại vừa quyến rũ, lại mang theo một vị ngọt đặc biệt. Giống như bị thứ gì đó đâm sầm vào người, sau cơn chấn động dữ dội nơi l*иg ngực, muốn nắm bắt lấy thứ gì đó, nhưng lại chẳng nắm bắt được gì cả.
Ban đầu, Dương Minh Nhạc cũng chưa có ý định yêu đương với Đường Tình, chỉ đơn thuần thích giọng nói của cô, thích cảm giác chuyện trò cùng Đường Tình.
Càng tiếp xúc lâu, Dương Minh Nhạc phát hiện ra mình không thể kiểm soát được việc muốn chuyện trò với Đường Tình thêm một chút thời gian, thêm nhiều chủ đề hơn.
Một chút tình ý mập mờ nhỏ nhoi trong đó cũng đủ khiến Dương Minh Nhạc tim đập loạn nhịp.
Cho nên khi Đường Tình nói mình quên mật khẩu sổ tiết kiệm, không có cách nào trả tiền thuê nhà, Dương Minh Nhạc không hề suy nghĩ, trực tiếp đưa cho Đường Tình một trăm đồng...
Cô chào hỏi từng người bị gạt gẫm, chia sẻ từng chút một trong cuộc sống, thậm chí còn có những cách xưng hô mập mờ riêng.
Tất cả đều là lời nói dối về tình yêu do Đường Tình bày ra.
Càng nghĩ càng tức, nhất là khi Dương Minh Nhạc nhìn thấy ảnh chân dung của mình cũng nằm trong danh sách những người bị lừa này, Dương Minh Nhạc hận không thể xé nát tấm ảnh đó!
Quá mất mặt!
"Anh Nhạc?" Cậu trai tóc vàng hoe thấy Dương Minh Nhạc mãi không có phản ứng, huơ huơ tay: "Anh còn chưa nói mà, tấm ảnh này có phải của anh không?"
"Câm miệng!" Giờ phút này Dương Minh Nhạc không muốn nghe thấy bất cứ chuyện gì liên quan đến Đường Tình, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ hung dữ: "Cậu có phải hôm nay tập luyện quá ít, rảnh rỗi không có việc gì làm đúng không?"
"Ăn no rồi thì ra sân vận động chạy năm vòng đi."
Cậu trai tóc vàng hoe vốn đang hào hứng, lập tức xịu mặt xuống: "Không phải chứ! Anh Nhạc..."
"Gần đây em lại không có thi đấu, đột nhiên lại thêm vòng cho em..."
Dương Minh Nhạc mặt không biểu cảm: "Nói thêm một câu nhảm nhí nữa, cho cậu thêm tạ vào người, hội thao của trường tháng sau, cậu cũng phải tham gia."
"Mang vinh quang về cho khoa, là trách nhiệm của cậu."
"Không phải..." Cậu trai tóc vàng hoe còn muốn nói gì đó, Dương Minh Nhạc đã lướt qua cậu ta, kéo ghế ra, phát ra tiếng cọt kẹt chói tai.
Ngồi phịch xuống, toàn thân tỏa ra khí thế người lạ chớ lại gần. Tất cả mọi người đều nhận ra, tâm trạng của Dương Minh Nhạc lúc này rất tệ.
"Đừng nói nữa!" Một sinh viên khoa thể dục khác bên cạnh kéo cậu trai tóc vàng hoe lại: "Cậu có ngốc không, cứ phải hỏi anh Nhạc chuyện chọc vào nỗi đau của anh ấy."
"Anh Nhạc không phủ nhận, tấm ảnh này chắc chắn là của anh ấy rồi."
"Bị Đường Tình lừa một vố, cậu còn lao tới hỏi anh Nhạc có phải là kẻ khờ đó không, cậu nghĩ anh Nhạc có thể cho cậu sắc mặt tốt được à?"
Cậu trai tóc vàng hoe nửa hiểu nửa không, mấy người nhìn nhau, nhất thời không ai mở lời.
14
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
