0 chữ
Chương 45
Chương 45: Tiểu đồ đệ thế thân của sư tôn lạnh lùng (45)
Ngươi không cho Phượng Hoàng sống, ta liền cố ý để chúng sống.
Có lẽ tâm ý của cậu đã được thiên đạo thấu hiểu. Đột nhiên, một luồng gió lạnh mang theo băng tuyết ập tới, thổi mạnh đến mức Sở Nam Thư lảo đảo lùi lại, không mở nổi mắt.
Bức bích họa trên tường kỳ lạ biến mất, như thể bị luồng gió lạnh này xua tan, không để lại chút dấu vết, cứ như chưa từng tồn tại.
Sở Nam Thư đang định ra ngoài xem xét thì thấy một con Phượng Hoàng trắng tật nguyền bay vào từ cửa hang. Bộ lông của nó vẫn đẹp đẽ lộng lẫy, nhưng vô cùng rối bời, thậm chí khắp nơi còn dính đầy vết máu đã khô. Ánh sáng quanh thân nó cực kỳ yếu ớt, tựa như một ngọn đèn sắp tắt.
Nó trông còn tiều tụy hơn lần trước Sở Nam Thư nhìn thấy.
“Phượng Hoàng...” Sở Nam Thư tiến lại gần. Chỉ thấy con Phượng Hoàng tiều tụy hóa thành một người đang ngồi trên xe lăn trước mặt cậu.
Sở Nam Thư đột nhiên mở to mắt. Gió tuyết thốc thẳng vào đôi mắt cậu, nhưng cậu như không hề cảm nhận được gì, đôi mắt vẫn mở lớn, nhiệt độ từ ánh mắt cậu làm gió tuyết tan chảy, chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt. Trong khoảnh khắc, không rõ đó là lệ hay tuyết tan.
Người đó vẫn đẹp như lần đầu tiên cậu gặp. Tuy ngồi trên xe lăn với dáng vẻ tiều tụy, nhưng thân hình vẫn thẳng tắp tựa trúc mực. Dù áo gấm trên người rách nát không chịu nổi, cũng không thể che lấp khí chất thanh cao vốn có trong cốt cách.
Như một vị thần tiên bị đày xuống trần thế, trải qua trần ai tục lụy, cuối cùng cũng sẽ quay về thiên giới thuộc về mình.
Sở Nam Thư vẫn si mê hắn.
Nhưng đôi mắt màu vàng nhạt mà cậu yêu nhất giờ đây đã không còn ánh sáng đẹp đẽ rực rỡ, thay vào đó là sự u tối mệt mỏi sau bao bể dâu.
Đôi mắt hắn khẽ cụp xuống, khuôn mặt không có chút cảm xúc, cứ ngồi đó lặng lẽ, như một viên bảo ngọc phủ bụi, mất đi ánh hào quang, trông giống như một con rối vô hồn.
Sở Nam Thư muốn chạm vào hắn, nhưng phát hiện bàn tay mình xuyên thẳng qua thân thể hắn. Cậu lập tức nhận ra người trước mặt chính là Văn Nhân Khiết trong diễn biến câu chuyện.
Chỉ thấy Văn Nhân Khiết khẽ động đậy, cơ thể cứng nhắc như một con rối. Hắn từ từ cắn ngón tay mình, máu nóng của Phượng Hoàng chảy ra. Hắn dường như không cảm thấy đau, cứ thế dùng máu để vẽ lên bức tường.
Lặng lẽ ghi lại cuộc đời cô độc của mình, tại di tích Phượng Hoàng này.
Hoàn tất mọi thứ, trên khuôn mặt hắn mới lộ ra biểu cảm. Chỉ thấy trong đôi mắt hắn thoáng hiện lên nỗi đau khó diễn tả, hắn khẽ thở dài, hóa thành Phượng Hoàng, chậm rãi khép mắt lại.
Cùng lúc đó, ánh sáng trên thân hắn cũng dần lụi tắt, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Con Phượng Hoàng cuối cùng trên thế gian này, cuộc đời của nó đã kết thúc.
Sở Nam Thư sững sờ hồi lâu.
Cuối cùng, cậu cắn môi, từ từ tiến đến gần, nước mắt lã chã rơi xuống, bàn tay run rẩy muốn chạm vào cái đầu đang hấp hối của Phượng Hoàng. Chỉ thấy từ đôi mắt khép hờ của Phượng Hoàng, một giọt lệ đỏ như máu chảy xuống.
Giọt lệ ấy xuyên qua mặt đất, nguội lạnh thành một viên đá màu đỏ sậm, rồi bị đất cát chôn vùi.
Sở Nam Thư chậm rãi mở mắt, ánh nhìn mơ màng hướng về màn giường, cảm giác cổ họng khô khốc vô cùng.
“Nam Thư, ngươi cảm thấy đỡ hơn chưa?” Giọng nói của Văn Nhân Khiết truyền đến bên tai cậu, trầm thấp, thanh khiết, tựa như dòng suối róc rách trên núi cao, khiến cho cổ họng khô khát của Sở Nam Thư bỗng dịu lại đôi chút.
Cậu cựa mình, cảm thấy bản thân dường như bị quấn thành một cái kén, chỉ còn mỗi cái đầu lộ ra bên ngoài.
Sở Nam Thư khẽ khàng cất giọng khàn đặc: “Muốn uống nước…”
Nghe vậy, Văn Nhân Khiết khẽ nâng tay, một bình trà lơ lửng giữa không trung. Hắn đỡ lấy cơ thể yếu ớt của cậu ngồi dậy, đưa chén trà kề sát đôi môi nhợt nhạt của cậu.
Nhờ có nước trà làm dịu cổ họng, Sở Nam Thư cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn. Cậu ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Khiết, chăm chú ngắm nhìn hồi lâu, tựa như muốn khắc sâu hình bóng hắn vào trong tâm khảm.
Có lẽ tâm ý của cậu đã được thiên đạo thấu hiểu. Đột nhiên, một luồng gió lạnh mang theo băng tuyết ập tới, thổi mạnh đến mức Sở Nam Thư lảo đảo lùi lại, không mở nổi mắt.
Bức bích họa trên tường kỳ lạ biến mất, như thể bị luồng gió lạnh này xua tan, không để lại chút dấu vết, cứ như chưa từng tồn tại.
Sở Nam Thư đang định ra ngoài xem xét thì thấy một con Phượng Hoàng trắng tật nguyền bay vào từ cửa hang. Bộ lông của nó vẫn đẹp đẽ lộng lẫy, nhưng vô cùng rối bời, thậm chí khắp nơi còn dính đầy vết máu đã khô. Ánh sáng quanh thân nó cực kỳ yếu ớt, tựa như một ngọn đèn sắp tắt.
Nó trông còn tiều tụy hơn lần trước Sở Nam Thư nhìn thấy.
“Phượng Hoàng...” Sở Nam Thư tiến lại gần. Chỉ thấy con Phượng Hoàng tiều tụy hóa thành một người đang ngồi trên xe lăn trước mặt cậu.
Người đó vẫn đẹp như lần đầu tiên cậu gặp. Tuy ngồi trên xe lăn với dáng vẻ tiều tụy, nhưng thân hình vẫn thẳng tắp tựa trúc mực. Dù áo gấm trên người rách nát không chịu nổi, cũng không thể che lấp khí chất thanh cao vốn có trong cốt cách.
Như một vị thần tiên bị đày xuống trần thế, trải qua trần ai tục lụy, cuối cùng cũng sẽ quay về thiên giới thuộc về mình.
Sở Nam Thư vẫn si mê hắn.
Nhưng đôi mắt màu vàng nhạt mà cậu yêu nhất giờ đây đã không còn ánh sáng đẹp đẽ rực rỡ, thay vào đó là sự u tối mệt mỏi sau bao bể dâu.
Sở Nam Thư muốn chạm vào hắn, nhưng phát hiện bàn tay mình xuyên thẳng qua thân thể hắn. Cậu lập tức nhận ra người trước mặt chính là Văn Nhân Khiết trong diễn biến câu chuyện.
Chỉ thấy Văn Nhân Khiết khẽ động đậy, cơ thể cứng nhắc như một con rối. Hắn từ từ cắn ngón tay mình, máu nóng của Phượng Hoàng chảy ra. Hắn dường như không cảm thấy đau, cứ thế dùng máu để vẽ lên bức tường.
Lặng lẽ ghi lại cuộc đời cô độc của mình, tại di tích Phượng Hoàng này.
Hoàn tất mọi thứ, trên khuôn mặt hắn mới lộ ra biểu cảm. Chỉ thấy trong đôi mắt hắn thoáng hiện lên nỗi đau khó diễn tả, hắn khẽ thở dài, hóa thành Phượng Hoàng, chậm rãi khép mắt lại.
Con Phượng Hoàng cuối cùng trên thế gian này, cuộc đời của nó đã kết thúc.
Sở Nam Thư sững sờ hồi lâu.
Cuối cùng, cậu cắn môi, từ từ tiến đến gần, nước mắt lã chã rơi xuống, bàn tay run rẩy muốn chạm vào cái đầu đang hấp hối của Phượng Hoàng. Chỉ thấy từ đôi mắt khép hờ của Phượng Hoàng, một giọt lệ đỏ như máu chảy xuống.
Giọt lệ ấy xuyên qua mặt đất, nguội lạnh thành một viên đá màu đỏ sậm, rồi bị đất cát chôn vùi.
Sở Nam Thư chậm rãi mở mắt, ánh nhìn mơ màng hướng về màn giường, cảm giác cổ họng khô khốc vô cùng.
“Nam Thư, ngươi cảm thấy đỡ hơn chưa?” Giọng nói của Văn Nhân Khiết truyền đến bên tai cậu, trầm thấp, thanh khiết, tựa như dòng suối róc rách trên núi cao, khiến cho cổ họng khô khát của Sở Nam Thư bỗng dịu lại đôi chút.
Cậu cựa mình, cảm thấy bản thân dường như bị quấn thành một cái kén, chỉ còn mỗi cái đầu lộ ra bên ngoài.
Sở Nam Thư khẽ khàng cất giọng khàn đặc: “Muốn uống nước…”
Nghe vậy, Văn Nhân Khiết khẽ nâng tay, một bình trà lơ lửng giữa không trung. Hắn đỡ lấy cơ thể yếu ớt của cậu ngồi dậy, đưa chén trà kề sát đôi môi nhợt nhạt của cậu.
Nhờ có nước trà làm dịu cổ họng, Sở Nam Thư cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn. Cậu ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Khiết, chăm chú ngắm nhìn hồi lâu, tựa như muốn khắc sâu hình bóng hắn vào trong tâm khảm.
21
0
3 tháng trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
