0 chữ
Chương 35
Thế giới 1 - Chương 35: Tiểu tang thi ngoan ngoãn mềm mại ở mạt thế
"Bọn căn cứ Huyền Minh ra tay rồi! Mau đưa thái tử gia về!" "Mẹ kiếp, xông lên gϊếŧ hết bọn chúng cho tao!"
Vương Hữu Đức hơi sững sờ nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, vừa né đạn vừa túm lấy một tên thuộc hạ bên cạnh: “Thằng nào nổ súng? Tao đã nói là không được nổ súng cơ mà?"
"Thuộc... thuộc hạ cũng không biết ạ. Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
...
Mà Úc Diễn và Thư Nhiễm, những người thực sự đã bắn Nhậm Hạo một phát kia, thì từ lâu đã nhân lúc hỗn loạn mà tiến vào lối đi dẫn đến kho vũ khí.
Sau khi xử lý gọn ghẽ mấy kẻ còn sót lại trong đường hầm, họ đã thành công đến được cánh cửa lớn của kho vũ khí.
Thư Nhiễm đứng bên cạnh Úc Diễn, nhìn anh thành thạo nhập mật mã, vượt qua hệ thống khóa bằng nhận diện khuôn mặt và mống mắt. Sau đó, “két” một tiếng, cánh cửa kim loại khổng lồ trước mặt họ liền mở ra.
Cánh cửa lớn vừa mở ra, từng hàng đèn chiếu sáng lập tức bật lên, rọi sáng những thùng hàng được chất đống ở khắp các góc.
Trên những chiếc thùng này có in đủ loại ký hiệu vũ khí khác nhau, thậm chí họ còn nhìn thấy cả những thùng chứa đầy súng phóng lựu trong một dãy thùng trông không mấy nổi bật.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là những thứ ở sau lớp cửa thứ nhất mà thôi.
Thu hết tất cả vũ khí và đạn dược có thể nhìn thấy vào trong không gian xong, Thư Nhiễm đi theo Úc Diễn tới trước cánh cửa thứ hai.
Sau đó, cô liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến trợn tròn cả mắt.
Hùng Bảo cũng trợn mắt há mồm không kém: 【Oa... Đây là xe tăng đúng không?】
【Oa! Kia là xe bọc thép hả?】
【Trời đất quỷ thần ơi, đống đặt ở bên cạnh kia không phải là đạn dược của chúng ta đấy chứ! Cha mẹ của Chủ Thần rốt cuộc đã để lại bao nhiêu của cải thế này!】
Thư Nhiễm cũng chưa bao giờ nhìn thấy mấy thứ khổng lồ thế này. Sau khi sờ thử cánh cửa kim loại và cả mấy cái bánh xe vừa cao vừa to của chúng, cô liền thu hết chúng vào trong không gian.
Nhìn nền nhà vốn chất đầy đồ đạc giờ lại trống trơn không còn một cọng lông, Thư Nhiễm chống nạnh đầy vẻ thành tựu.
Đắc ý ra mặt một hồi, cô mới quay sang nhìn Úc Diễn đang mân mê nghiên cứu một loại vũ khí mới: “Đồ đạc thu xong hết rồi nè, chúng ta lúc nào đi đây?"
Úc Diễn nạp đạn vào băng, rồi tiện tay giắt khẩu súng vào chiếc túi đựng chuyên dụng màu đen thẫm bên hông.
Anh ngước mắt lên nhìn cô gái đang cười tươi rói, khóe môi cũng bất giác cong lên thành một nụ cười. Chân đi đôi giày quân đội vững chãi bước về phía cô.
Vì nhiệm vụ lần này, Úc Diễn đã đặc biệt thay một bộ quân phục màu đen tuyền, phối cùng chiếc áo khoác gió kiểu đặc cảnh trên người. Mỗi bước chân anh đi đều thể hiện hoàn hảo lợi thế về vóc dáng của mình.
Eo thon, chân dài, rất thích hợp để bị người khác quấn lấy, hoặc là chủ động câu dẫn.
Thư Nhiễm tuy chưa từng trải qua chuyện tình cảm nam nữ, nhưng cô lại là người đã thật sự sờ tận tay cơ ngực của Úc Diễn, cũng đã chọc cả vào cơ bụng của anh rồi.
Vì vậy, khi nhìn thấy anh trong bộ dạng này đi tới, ánh mắt cô bất giác có chút lảng tránh, ngón tay trắng nõn mềm mại cũng bị cô vô thức bấu vào nhau đến ửng hồng.
Lúc đi vào đường hầm quá tối, Thư Nhiễm hoàn toàn không nhìn rõ trang phục của Úc Diễn. Mà lúc nãy lại vì mải mê thu thập vật tư nên cũng không để ý kỹ.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy anh trong bộ dạng này, Thư Nhiễm chỉ cảm thấy tim mình đang đập thình thịch liên hồi trong l*иg ngực.
Cô tiểu hồ ly ngây thơ đến độ bị trưởng lão dạy cho cách nắm giữ trái tim đàn ông mà cũng đỏ mặt tía tai, giờ lại càng thêm luống cuống không biết phải làm sao.
Hùng Bảo ôm một viên kẹo đậu nhỏ, với vẻ mặt đầy hóng hớt bay lượn trên đỉnh đầu Thư Nhiễm.
【Thì ra Nhiễm Nhiễm cô thích gu này à nha…】
Vương Hữu Đức hơi sững sờ nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, vừa né đạn vừa túm lấy một tên thuộc hạ bên cạnh: “Thằng nào nổ súng? Tao đã nói là không được nổ súng cơ mà?"
"Thuộc... thuộc hạ cũng không biết ạ. Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
...
Mà Úc Diễn và Thư Nhiễm, những người thực sự đã bắn Nhậm Hạo một phát kia, thì từ lâu đã nhân lúc hỗn loạn mà tiến vào lối đi dẫn đến kho vũ khí.
Sau khi xử lý gọn ghẽ mấy kẻ còn sót lại trong đường hầm, họ đã thành công đến được cánh cửa lớn của kho vũ khí.
Thư Nhiễm đứng bên cạnh Úc Diễn, nhìn anh thành thạo nhập mật mã, vượt qua hệ thống khóa bằng nhận diện khuôn mặt và mống mắt. Sau đó, “két” một tiếng, cánh cửa kim loại khổng lồ trước mặt họ liền mở ra.
Trên những chiếc thùng này có in đủ loại ký hiệu vũ khí khác nhau, thậm chí họ còn nhìn thấy cả những thùng chứa đầy súng phóng lựu trong một dãy thùng trông không mấy nổi bật.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là những thứ ở sau lớp cửa thứ nhất mà thôi.
Thu hết tất cả vũ khí và đạn dược có thể nhìn thấy vào trong không gian xong, Thư Nhiễm đi theo Úc Diễn tới trước cánh cửa thứ hai.
Sau đó, cô liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến trợn tròn cả mắt.
Hùng Bảo cũng trợn mắt há mồm không kém: 【Oa... Đây là xe tăng đúng không?】
【Oa! Kia là xe bọc thép hả?】
【Trời đất quỷ thần ơi, đống đặt ở bên cạnh kia không phải là đạn dược của chúng ta đấy chứ! Cha mẹ của Chủ Thần rốt cuộc đã để lại bao nhiêu của cải thế này!】
Nhìn nền nhà vốn chất đầy đồ đạc giờ lại trống trơn không còn một cọng lông, Thư Nhiễm chống nạnh đầy vẻ thành tựu.
Đắc ý ra mặt một hồi, cô mới quay sang nhìn Úc Diễn đang mân mê nghiên cứu một loại vũ khí mới: “Đồ đạc thu xong hết rồi nè, chúng ta lúc nào đi đây?"
Úc Diễn nạp đạn vào băng, rồi tiện tay giắt khẩu súng vào chiếc túi đựng chuyên dụng màu đen thẫm bên hông.
Anh ngước mắt lên nhìn cô gái đang cười tươi rói, khóe môi cũng bất giác cong lên thành một nụ cười. Chân đi đôi giày quân đội vững chãi bước về phía cô.
Vì nhiệm vụ lần này, Úc Diễn đã đặc biệt thay một bộ quân phục màu đen tuyền, phối cùng chiếc áo khoác gió kiểu đặc cảnh trên người. Mỗi bước chân anh đi đều thể hiện hoàn hảo lợi thế về vóc dáng của mình.
Thư Nhiễm tuy chưa từng trải qua chuyện tình cảm nam nữ, nhưng cô lại là người đã thật sự sờ tận tay cơ ngực của Úc Diễn, cũng đã chọc cả vào cơ bụng của anh rồi.
Vì vậy, khi nhìn thấy anh trong bộ dạng này đi tới, ánh mắt cô bất giác có chút lảng tránh, ngón tay trắng nõn mềm mại cũng bị cô vô thức bấu vào nhau đến ửng hồng.
Lúc đi vào đường hầm quá tối, Thư Nhiễm hoàn toàn không nhìn rõ trang phục của Úc Diễn. Mà lúc nãy lại vì mải mê thu thập vật tư nên cũng không để ý kỹ.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy anh trong bộ dạng này, Thư Nhiễm chỉ cảm thấy tim mình đang đập thình thịch liên hồi trong l*иg ngực.
Cô tiểu hồ ly ngây thơ đến độ bị trưởng lão dạy cho cách nắm giữ trái tim đàn ông mà cũng đỏ mặt tía tai, giờ lại càng thêm luống cuống không biết phải làm sao.
Hùng Bảo ôm một viên kẹo đậu nhỏ, với vẻ mặt đầy hóng hớt bay lượn trên đỉnh đầu Thư Nhiễm.
【Thì ra Nhiễm Nhiễm cô thích gu này à nha…】
16
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
