0 chữ
Chương 50
Quyển 2 - Chương 4: Trạng nguyên hiền minh x Hoàng đế si tình
Vân Ái là một gia trưởng truyền thống, không mấy để tâm đến chuyện hậu viện, thậm chí có thể nói là làm ngơ trước sóng ngầm cuộn trào.
Hậu viện nhà nào mà chẳng có chút chuyện, ông ta cũng đâu thể mong vợ và thϊếp khắp thiên hạ chung sống hòa thuận, gần gũi như tay chân. Dù sao họ tranh đấu thế nào cũng không tổn hại đến lợi ích của ông ta, ngược lại còn khiến ông ta thỏa mãn tư tưởng đại nam nhân.
Những kẻ đàn ông ích kỷ như ông ta, ở thời đại này nhiều không kể xiết.
Vân Hoài không muốn đánh giá ông ta thế nào, chung quy đối phương cũng chẳng thiếu miếng cơm nào của cậu, lại cũng cho cậu đọc sách như đệ đệ cậu.
Tuy người cha đáng ngán này có đôi khi chẳng phân rõ phải trái, nhưng nhìn chung vẫn tạm chấp nhận được, chỉ là gom đủ mọi tật xấu của nam nhân thiên hạ vào một mình mà thôi.
Chờ đến khi Vân Hoài ăn xong, rốt cuộc Chương Bình cũng nhịn không được mà lên tiếng hỏi: “Thiếu gia, lão gia không cho người ra ngoài, vậy người làm sao tham gia thi Hội đây?”
Vân Hoài xoay xoay tròng mắt: “Chuyện này à~ Sơn nhân tự có diệu kế!”
Cậu muốn rời khỏi Vân phủ, kỳ thực cũng không phải việc khó.
Chương Bình thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm: “Thiếu gia có cách là tốt rồi, vậy ta và Trương ma ma sẽ chuẩn bị sẵn một số vật dụng cần thiết cho kỳ thi.”
“Bút mực, giấy nghiên, y phục, lương thực đều phải chuẩn bị đầy đủ, không thể để thiếu gia chịu khổ ở bên ngoài.”
Thiếu gia nhà hắn chăm chỉ học tập suốt mười năm, văn tài xuất chúng, so với nhị thiếu gia suốt ngày trăng hoa ong bướm thì giỏi giang hơn nhiều, cũng thông minh hơn cả tam thiếu gia được lão gia sủng ái nhất. Lần này nhất định có thể một bước lên mây.
Vân Hoài lấy một chiếc khăn tay màu trắng tinh ra, chậm rãi lau khóe miệng: “Các ngươi cứ chuẩn bị đi, đợi ta đỗ Tiến sĩ là được.”
“Đến lúc đó, ta sẽ rời phủ ra ở riêng, mang theo ngươi và Trương ma ma sống những ngày tháng yên bình.”
Cậu không có hứng thú tranh đấu với đám đệ đệ, tỷ muội, kế mẫu cùng các di nương trong chốn Vân phủ chật hẹp này, cũng không muốn giới hạn tầm mắt của bản thân trong khuôn viên ấy. Thiên địa của cậu không nằm ở nơi đây.
Chương Bình cười tươi: “Ừm, thiếu gia đi đâu, ta và Trương ma ma liền theo đó.”
Ba người chủ tớ bọn họ vĩnh viễn không chia lìa.
***
Nửa tháng sau.
Kỳ thi Hội sắp bắt đầu, Vân Hoài đã chuẩn bị xong xuôi, nhẹ nhàng đạp lên tường viện của Vân phủ, nhanh nhẹn lật người nhảy xuống, động tác linh hoạt như một con mèo lớn.
Khi tiếp đất, cậu đứng vững thân mình, chiếc hòm sách ôm trong tay cũng không hề rơi rớt.
Cậu chỉnh lại vạt áo, nhấc chân rời đi, hướng về con phố nơi có Cống viện*.
*Là trường thi dành cho sĩ tử tham gia các kỳ thi Hương, thi Hội, thường do triều đình tổ chức.
Không xa đó, bên trong một cỗ xe ngựa xa hoa, nam nhân lạnh lùng nghiêm nghị vừa vặn trông thấy thiếu niên trèo tường rời khỏi phủ. Gương mặt uy nghiêm của yj khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Đối phương thân thủ nhạy bén như một con mèo trắng kiêu ngạo, khiến người ta không nhịn được mà muốn đưa tay xoa một cái.
Hắn thản nhiên nói: “Chu Đức Hải, phái người đi điều tra thân phận của người vừa rồi.”
Lão thái giám Chu Đức Hải đi theo bên cạnh, nghe vậy liền nhìn về phía bóng dáng thanh niên đang dần đi xa, ấn tượng đầu tiên chính là đối phương tựa như tiên hạc giữa mây trời.
Mặt như quan ngọc, phong thái xuất trần.
Suy nghĩ thứ hai chính là tò mò, không lẽ Bệ hạ nhà ông vừa ý người kia rồi sao?
Cả triều đình ai cũng biết đương kim Hoàng đế chỉ yêu thích nam sắc, không thích nữ tử. Đã đến tuổi ba mươi mà vẫn chưa lập hậu, cũng chẳng nạp phi. Nhưng dù nói là thích nam nhân, hắn cũng chưa từng đưa nam phi nào vào cung.
Giờ đây, Bệ hạ lại bảo ông đi tra xét về một nam tử, không lẽ… cuối cùng cũng động phàm tâm rồi?
“Tuân lệnh.” Chu Đức Hải siết chặt nắm tay, nhận lệnh đi điều tra thân phận vị tiểu công tử kia.
Hậu viện nhà nào mà chẳng có chút chuyện, ông ta cũng đâu thể mong vợ và thϊếp khắp thiên hạ chung sống hòa thuận, gần gũi như tay chân. Dù sao họ tranh đấu thế nào cũng không tổn hại đến lợi ích của ông ta, ngược lại còn khiến ông ta thỏa mãn tư tưởng đại nam nhân.
Những kẻ đàn ông ích kỷ như ông ta, ở thời đại này nhiều không kể xiết.
Vân Hoài không muốn đánh giá ông ta thế nào, chung quy đối phương cũng chẳng thiếu miếng cơm nào của cậu, lại cũng cho cậu đọc sách như đệ đệ cậu.
Tuy người cha đáng ngán này có đôi khi chẳng phân rõ phải trái, nhưng nhìn chung vẫn tạm chấp nhận được, chỉ là gom đủ mọi tật xấu của nam nhân thiên hạ vào một mình mà thôi.
Vân Hoài xoay xoay tròng mắt: “Chuyện này à~ Sơn nhân tự có diệu kế!”
Cậu muốn rời khỏi Vân phủ, kỳ thực cũng không phải việc khó.
Chương Bình thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm: “Thiếu gia có cách là tốt rồi, vậy ta và Trương ma ma sẽ chuẩn bị sẵn một số vật dụng cần thiết cho kỳ thi.”
“Bút mực, giấy nghiên, y phục, lương thực đều phải chuẩn bị đầy đủ, không thể để thiếu gia chịu khổ ở bên ngoài.”
Thiếu gia nhà hắn chăm chỉ học tập suốt mười năm, văn tài xuất chúng, so với nhị thiếu gia suốt ngày trăng hoa ong bướm thì giỏi giang hơn nhiều, cũng thông minh hơn cả tam thiếu gia được lão gia sủng ái nhất. Lần này nhất định có thể một bước lên mây.
“Đến lúc đó, ta sẽ rời phủ ra ở riêng, mang theo ngươi và Trương ma ma sống những ngày tháng yên bình.”
Cậu không có hứng thú tranh đấu với đám đệ đệ, tỷ muội, kế mẫu cùng các di nương trong chốn Vân phủ chật hẹp này, cũng không muốn giới hạn tầm mắt của bản thân trong khuôn viên ấy. Thiên địa của cậu không nằm ở nơi đây.
Chương Bình cười tươi: “Ừm, thiếu gia đi đâu, ta và Trương ma ma liền theo đó.”
Ba người chủ tớ bọn họ vĩnh viễn không chia lìa.
***
Nửa tháng sau.
Kỳ thi Hội sắp bắt đầu, Vân Hoài đã chuẩn bị xong xuôi, nhẹ nhàng đạp lên tường viện của Vân phủ, nhanh nhẹn lật người nhảy xuống, động tác linh hoạt như một con mèo lớn.
Cậu chỉnh lại vạt áo, nhấc chân rời đi, hướng về con phố nơi có Cống viện*.
*Là trường thi dành cho sĩ tử tham gia các kỳ thi Hương, thi Hội, thường do triều đình tổ chức.
Không xa đó, bên trong một cỗ xe ngựa xa hoa, nam nhân lạnh lùng nghiêm nghị vừa vặn trông thấy thiếu niên trèo tường rời khỏi phủ. Gương mặt uy nghiêm của yj khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Đối phương thân thủ nhạy bén như một con mèo trắng kiêu ngạo, khiến người ta không nhịn được mà muốn đưa tay xoa một cái.
Hắn thản nhiên nói: “Chu Đức Hải, phái người đi điều tra thân phận của người vừa rồi.”
Lão thái giám Chu Đức Hải đi theo bên cạnh, nghe vậy liền nhìn về phía bóng dáng thanh niên đang dần đi xa, ấn tượng đầu tiên chính là đối phương tựa như tiên hạc giữa mây trời.
Mặt như quan ngọc, phong thái xuất trần.
Suy nghĩ thứ hai chính là tò mò, không lẽ Bệ hạ nhà ông vừa ý người kia rồi sao?
Cả triều đình ai cũng biết đương kim Hoàng đế chỉ yêu thích nam sắc, không thích nữ tử. Đã đến tuổi ba mươi mà vẫn chưa lập hậu, cũng chẳng nạp phi. Nhưng dù nói là thích nam nhân, hắn cũng chưa từng đưa nam phi nào vào cung.
Giờ đây, Bệ hạ lại bảo ông đi tra xét về một nam tử, không lẽ… cuối cùng cũng động phàm tâm rồi?
“Tuân lệnh.” Chu Đức Hải siết chặt nắm tay, nhận lệnh đi điều tra thân phận vị tiểu công tử kia.
17
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
