0 chữ
Chương 83
Chương 81: Đại gia, ta là chạy đường
"Ám Nhất, ngươi vượt khuôn!" Trần Tĩnh Hòa lạnh lùng nói: "Ngươi biết rõ chứng cứ kia quan trọng thế nào. Hơn nữa sao ngươi có thể cam đoan sau khi có chứng cứ con gái ngươi sẽ an toàn?"
Ám Nhất không nhìn Trần Tĩnh Hòa, vẫn trông mong nhìn chằm chằm Yến Hành. Đáng tiếc Yến Hành không nói một lời, nhìn thẳng vào cây đao trên cổ Tiền Thiển.
Thật ra lúc thấy Yến Hành tới, trong lòng Tiền Thiển sinh ra chút hy vọng, có lẽ... Có lẽ Yến Hành có thể nhìn trên cha cô, đổi cô về? Cô cũng chăm chú nhìn mắt Yến Hành, đáng tiếc không nhìn ra chút cảm xúc nào từ đó.
Tiền Thiển nhìn một lát rồi thôi, có chút tự giễu cười cười. Sao có thể chứ, ngay cả nữ chính hắn cũng không đổi, diễn viên quần chúng như mình thì tính là gì. Cô nhắm mắt lại, có chút không đành lòng nhìn dáng vẻ Ám Nhất cầu xin Yến Hành. Cô muốn nói, đừng cầu xin, vô dụng. Nhưng cuối cùng cô vẫn không mở miệng, dù sao cũng mạng của cô, cô vẫn chưa muốn bỏ...
"Chủ tử!" Ám Nhất thấy Yến Hành vẫn trầm mặc như trước, trong lòng không khỏi có chút khủng hoảng. Y hạ quyết tâm, quỳ xuống nói: "Chủ tử! Chỉ cần hôm nay ngài có thể cứu tính mệnh tiểu nữ, đợi cho tiểu nữ đến tuổi cập kê, thần lập tức đưa con bé vào phủ Lục hoàng tử, làm... Thị thϊếp!"
Sau khi nói ra miệng, Ám Nhất thở dài một hơi, trong lòng không ngừng an ủi mình, chỉ cần con gái còn sống thì chẳng có gì ghê gớm. Chỉ cần con gái còn sống, làm thị thϊếp cũng được, thật sự có thể!
Yến Hành nghe Ám Nhất nói, bỗng quay đầu nhìn y, trên mặt hiện ra vài phần kinh nghi, sau nửa ngày mới nói: "Ngươi..."
Một bên Trần Tĩnh Hòa thấy thần sắc trên mặt Yến Hành, cấp tốc hạ phán quyết, vung tay lên, lớn tiếng ra lệnh: "Bắn tên!"
"Không!!! Chờ một chút!!" Ám Nhất vội phi từ dưới đất lên, vội vã chạy về phía Tiền Thiển, muốn cố gắng thêm một chút cứu lấy con mình.
Trên mặt Yến Hành hiện ra vài phần kinh hoảng, chăm chú nhìn hai người Tiền Thiển bị vây quanh, nhìn chằm chằm lưỡi đao trên cổ Tiền Thiển. Ban đầu hắn suýt chút nữa xông ra, nhưng Trần Tĩnh Hòa bên cạnh luôn chăm chú nhìn đã kéo lại.
Nhưng mà, tất cả đều chậm rồi, Tiền Thiển nghe thấy âm thanh tiếng tên xé gió và tiếng đao rạch cổ mình trước khi tên lao tới.
Bị một đao cắt cổ thật sự coi coi là trải nghiệm tốt đẹp gì, mỗi tế bào trên người đều khó chịu như thiếu dưỡng khí. Cô nằm trên đất lặng lẽ nghĩ, sao không thể chết ngay trong một giây, còn phải kéo thân thể khó chịu nằm đây níu một hơi tàn... Dù sao cũng không sống được, làm gì phải chịu tội nhiều như vậy.
May mắn... May mắn ý thức đã có chút mơ hồ, thực sự là... chấm dứt nhanh đi... Dường như cha hời đang khóc... Khóc gì chứ... Người kia giống như là Yến Hành... Hắn đến xem mình chết hay chưa à...
Tiền Thiển ngồi xuống giường, ngây ra đến một phút. Đây là nhà mình, giường của mình, mơ phải ác mộng sao?! May quá, là ác mộng... Trải nghiệm bị cắt cổ thật sự là quá thảm!!!
Ám Nhất không nhìn Trần Tĩnh Hòa, vẫn trông mong nhìn chằm chằm Yến Hành. Đáng tiếc Yến Hành không nói một lời, nhìn thẳng vào cây đao trên cổ Tiền Thiển.
Thật ra lúc thấy Yến Hành tới, trong lòng Tiền Thiển sinh ra chút hy vọng, có lẽ... Có lẽ Yến Hành có thể nhìn trên cha cô, đổi cô về? Cô cũng chăm chú nhìn mắt Yến Hành, đáng tiếc không nhìn ra chút cảm xúc nào từ đó.
Tiền Thiển nhìn một lát rồi thôi, có chút tự giễu cười cười. Sao có thể chứ, ngay cả nữ chính hắn cũng không đổi, diễn viên quần chúng như mình thì tính là gì. Cô nhắm mắt lại, có chút không đành lòng nhìn dáng vẻ Ám Nhất cầu xin Yến Hành. Cô muốn nói, đừng cầu xin, vô dụng. Nhưng cuối cùng cô vẫn không mở miệng, dù sao cũng mạng của cô, cô vẫn chưa muốn bỏ...
Sau khi nói ra miệng, Ám Nhất thở dài một hơi, trong lòng không ngừng an ủi mình, chỉ cần con gái còn sống thì chẳng có gì ghê gớm. Chỉ cần con gái còn sống, làm thị thϊếp cũng được, thật sự có thể!
Yến Hành nghe Ám Nhất nói, bỗng quay đầu nhìn y, trên mặt hiện ra vài phần kinh nghi, sau nửa ngày mới nói: "Ngươi..."
Một bên Trần Tĩnh Hòa thấy thần sắc trên mặt Yến Hành, cấp tốc hạ phán quyết, vung tay lên, lớn tiếng ra lệnh: "Bắn tên!"
"Không!!! Chờ một chút!!" Ám Nhất vội phi từ dưới đất lên, vội vã chạy về phía Tiền Thiển, muốn cố gắng thêm một chút cứu lấy con mình.
Nhưng mà, tất cả đều chậm rồi, Tiền Thiển nghe thấy âm thanh tiếng tên xé gió và tiếng đao rạch cổ mình trước khi tên lao tới.
Bị một đao cắt cổ thật sự coi coi là trải nghiệm tốt đẹp gì, mỗi tế bào trên người đều khó chịu như thiếu dưỡng khí. Cô nằm trên đất lặng lẽ nghĩ, sao không thể chết ngay trong một giây, còn phải kéo thân thể khó chịu nằm đây níu một hơi tàn... Dù sao cũng không sống được, làm gì phải chịu tội nhiều như vậy.
May mắn... May mắn ý thức đã có chút mơ hồ, thực sự là... chấm dứt nhanh đi... Dường như cha hời đang khóc... Khóc gì chứ... Người kia giống như là Yến Hành... Hắn đến xem mình chết hay chưa à...
10
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
