0 chữ
Chương 81
Chương 79: Đại gia, ta là chạy đường
"Không có gì đặc biệt, chỉ là lau bàn thu chén đĩa, sau đó Lục... Lục hoàng tử tới thì chủ yếu hầu hạ bàn hắn." Tiền Thiển bày ra dáng vẻ sợ hãi nhìn tên kia, sau đó lại thêm một câu: "Đại gia, ta thực sự nói thật."
Tên kia gật gật đầu, lại hỏi: "Mỗi lần tới hắn đi cùng ai? Nói chuyện gì?"
Tiền Thiển nghĩ một chút thấy không có gì để nói, lại thành thật đáp: "Có đôi khi là một mình, có đôi khi là đi cùng cùng Trần tiểu Tướng quân. Hai người bọn họ nói gì ta cũng không nghe được, ta nghĩ đại khái là chút chính sự... Kỳ thật dù nghe được ta cũng không hiểu..."
Người kia cũng không hỏi nội dung cuộc nói chuyện của Trần Tĩnh Hòa và Yến Hành, ngược lại hỏi: "Vậy mỗi lần đến hắn thường giao cho ngươi làm gì? Nói lời gì?"
Tiền Thiển giả bộ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mới trả lời: "Cũng không nói gì đặc biệt, đều là lời nói thông thường của khách nhân. Muốn nói đặc biệt thì là mỗi lần đều đuổi ta ra ngoài mua đồ."
"Ồ? Mua đồ sao? Mua cái gì? Mua nơi nào?" Dường như tên kia cảm thấy rất hứng thú, hỏi.
"Mua đồ không cố định, có khi là đồ ăn, có khi là đồ dùng. Bất kể mua ăn hay dùng, hắn đều không chạm vào, mua về thì bày biện ra nhìn một chút là thôi." Tiền Thiển trả lời như vậy.
Tên kia nghe Tiền Thiển nói như vậy, càng khẳng định Yến Hành tới Trạng Nguyên Lâu có mục đích khác. Khép mắt rơi vào trầm tư, dường như muốn phân tích ra quy luật hành động của Yến Hành.
Đúng lúc này, cửa ầm một tiếng bị phá tan, một nam nhân khác tay bị bắn tên, mặc trang phục thị vệ vội vàng tiến đến, nói với nam nhân trong phòng: "Tìm đến đây rồi, mau dẫn người rút lui."
Sau khi nghe xong, người trong phòng lập tức cởi dây trói trên người Tiền Thiển, kéo cô khỏi ghế và vội vã trói hai tay cô ngược ra sau, túm người đi. Tiền Thiển phiền muộn phát hiện, mình thật sự là không có chút lực phản kháng nào.
Tiền Thiển bị kéo một cách thô bạo, xuyên qua một sân nhỏ, lại đi qua một đầu hẻm nhỏ. Mới ra hẻm nhỏ, nam nhân kéo cô đã dừng lại, túm lấy Tiền Thiển, lấy đao sắc kề cổ cô.
Tiền Thiển định thần nhìn lại, thì ra xung quanh đã vây kín đầy người. Ám Nhất đang đứng chính giữa, mặt trầm như nước, tay cầm một thanh trường đao, vừa thấy Tiền Thiển bị đao kề cổ, lập tức vội nhìn người sau lưng cô, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Thả con gái ta ra, ta bảo đảm ngươi không chết."
Tên kia nghe lời y xong thì bật cười: "Ám Nhất, không ngờ ngươi tới nhanh vậy. Tiếc là điều kiện ngươi đưa ra không tốt đâu, đều là người quen cũ, ngươi không có thành ý như vậy, bảo ta đàm phán thế nào đây."
"Vậy ngươi nói đi." Ám Nhất gật đầu, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh.
"Ta nói? Đơn giản thôi! Giao chứng cứ hôm trước ngươi tới Giang Hán cho ta, ta lập tức thả tiểu nha đầu này." Tên sau lưng Tiền Thiển quả quyết đưa yêu cầu.
Khi gã đưa ra yêu cầu, Tiền Thiển cũng biết mình là ai. Đồng thời cô cũng biết, sợ rằng hôm nay cô rất khó toàn mạng rời khỏi đây.
Tên kia gật gật đầu, lại hỏi: "Mỗi lần tới hắn đi cùng ai? Nói chuyện gì?"
Tiền Thiển nghĩ một chút thấy không có gì để nói, lại thành thật đáp: "Có đôi khi là một mình, có đôi khi là đi cùng cùng Trần tiểu Tướng quân. Hai người bọn họ nói gì ta cũng không nghe được, ta nghĩ đại khái là chút chính sự... Kỳ thật dù nghe được ta cũng không hiểu..."
Người kia cũng không hỏi nội dung cuộc nói chuyện của Trần Tĩnh Hòa và Yến Hành, ngược lại hỏi: "Vậy mỗi lần đến hắn thường giao cho ngươi làm gì? Nói lời gì?"
Tiền Thiển giả bộ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mới trả lời: "Cũng không nói gì đặc biệt, đều là lời nói thông thường của khách nhân. Muốn nói đặc biệt thì là mỗi lần đều đuổi ta ra ngoài mua đồ."
"Mua đồ không cố định, có khi là đồ ăn, có khi là đồ dùng. Bất kể mua ăn hay dùng, hắn đều không chạm vào, mua về thì bày biện ra nhìn một chút là thôi." Tiền Thiển trả lời như vậy.
Tên kia nghe Tiền Thiển nói như vậy, càng khẳng định Yến Hành tới Trạng Nguyên Lâu có mục đích khác. Khép mắt rơi vào trầm tư, dường như muốn phân tích ra quy luật hành động của Yến Hành.
Đúng lúc này, cửa ầm một tiếng bị phá tan, một nam nhân khác tay bị bắn tên, mặc trang phục thị vệ vội vàng tiến đến, nói với nam nhân trong phòng: "Tìm đến đây rồi, mau dẫn người rút lui."
Sau khi nghe xong, người trong phòng lập tức cởi dây trói trên người Tiền Thiển, kéo cô khỏi ghế và vội vã trói hai tay cô ngược ra sau, túm người đi. Tiền Thiển phiền muộn phát hiện, mình thật sự là không có chút lực phản kháng nào.
Tiền Thiển định thần nhìn lại, thì ra xung quanh đã vây kín đầy người. Ám Nhất đang đứng chính giữa, mặt trầm như nước, tay cầm một thanh trường đao, vừa thấy Tiền Thiển bị đao kề cổ, lập tức vội nhìn người sau lưng cô, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Thả con gái ta ra, ta bảo đảm ngươi không chết."
Tên kia nghe lời y xong thì bật cười: "Ám Nhất, không ngờ ngươi tới nhanh vậy. Tiếc là điều kiện ngươi đưa ra không tốt đâu, đều là người quen cũ, ngươi không có thành ý như vậy, bảo ta đàm phán thế nào đây."
"Vậy ngươi nói đi." Ám Nhất gật đầu, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh.
"Ta nói? Đơn giản thôi! Giao chứng cứ hôm trước ngươi tới Giang Hán cho ta, ta lập tức thả tiểu nha đầu này." Tên sau lưng Tiền Thiển quả quyết đưa yêu cầu.
12
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
