0 chữ
Chương 52
Quyển 1 - Chương 52
Hộp thứ nhất được mở ra.
Hộp màu trắng là loa B&O.
Hộp màu lam là máy ảnh Polaroid phong cách cổ điển màu trắng.
Hộp màu xanh lục là một vòng cổ có mặt hình mặt cười.
Hộp màu hồng nhạt là nhẫn có hình vương miện.
Dù Ngu Tích đã biết được đáp án, cũng biết phần quà này do ai chuẩn bị.
Nhưng cô cũng rối rắm không biết chọn cái nào.
Cũng may là cô không phải là người chọn đầu tiên.
Kiều Vận nhìn những món quà này cũng bắt đầu cảm thấy khó xử.
[Trời ạ, máy ảnh polaroid thích thật, nếu là tôi tôi sẽ chọn Polaroid! Tôi đoán chắc là Lăng Dữ mua.]
[Cái loa kia mới tốt kìa, tôi có một cái, âm sắc cực hay, ai thích nghe nhạc phải chọn nó!]
[Tôi lại thích cái nhẫn kia hơn! Mắc tiền lắm, hơn ngàn đó.]
[Tôi cũng thích loa, tôi đoán cái này của An Diệc Sâm, chắc là bác sĩ hay nghe nhạc ở nhà.][Ủa! Chiếc nhẫn hình vương miện này có thể là mua tặng Ngu Tích không nhỉ? Lần trước cô ấy vẽ bức tranh có một cô gái đội vương miện mà.]
Kiều Vận rối rắm một hồi lâu, cuối cùng vươn tay lấy chiếc loa.
Cô cảm thấy chiếc loa có thể là do Lăng Dữ hoặc An Diệc Sâm mua, tóm lại chắc chắn không phải của Tần Tư Minh. Còn chiếc nhẫn vương miện, có khả năng lớn là Tần Tư Minh mua cho Ngu Tích.
Nhưng cô lại có chút muốn chọn Polaroid, vì bản thân rất thích chụp ảnh. Chỉ là linh cảm mách bảo, rất có thể đó là quà của Thịnh Quyết.
“Vậy tôi chọn cái này đi, để trong phòng nghe nhạc cũng rất tuyệt.” Kiều Vận cười nói.
“Ngu Tích, đến lượt cô.”
“Tôi chọn máy ảnh.”
Vì Kiều Vận đã do dự rất lâu, nên trong lúc đó, Ngu Tích cũng đã suy nghĩ kỹ. Đến lượt mình, cô không chần chừ mà đưa ra lựa chọn ngay.
Thấy Ngu Tích chọn máy ảnh, sắc mặt Lục Thanh Thanh thoáng trắng bệch. Cô ấy nhìn Ngu Tích, nhưng là người chọn cuối cùng, không thể nói gì hơn.
Đặng Hân Nhu đương nhiên sẽ không chọn chiếc nhẫn vương miện kia, cô không ngốc đến thế. Nó rất có thể là quà dành cho Ngu Tích.
Hơn nữa, ngay từ đầu cô đã thích chiếc vòng cổ mặt cười và đoán rằng nó là do Thịnh Quyết mua.
Như vậy, cuối cùng chiếc nhẫn vương miện đành rơi vào tay Lục Thanh Thanh.
Thực ra, Lục Thanh Thanh muốn chọn loa hoặc Polaroid.
Nhưng vì là người chọn cuối cùng, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hai món quà kia bị người khác lấy mất.
Sau khi chia quà xong, mọi người liền giải tán.
Theo yêu cầu của tổ chương trình, trước buổi hẹn hò, các khách mời nam không được tiết lộ món quà mình chuẩn bị. Vậy nên, tất cả chỉ có thể chờ đến khi gặp nhau mới biết được mình sẽ hẹn hò với ai.
Ngoại trừ Ngu Tích đã được biết đáp án từ nhóm quan sát viên.
Sau khi trở về phòng nghỉ ngơi một lát, cô nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm nên định lên phòng nhạc cụ trên tầng ba chơi một chút, rồi mới về phòng rửa mặt và đắp mặt nạ.
Vốn quen đi một mình, cô cũng không nói với ai khác.
Nhưng đúng lúc vừa bước ra cửa, Lăng Dữ cũng đi ra. Nhìn thấy cô đi lên lầu, hắn tò mò hỏi cô lên đó làm gì.
Ngu Tích đặt tay lên lan can, cúi đầu nhìn xuống Lăng Dữ, chớp mắt trái một cái, giọng điệu hiếm khi mang chút nghịch ngợm:
“Chơi một chút.”
Nói xong, cô còn làm động tác tay ra hiệu bí ẩn.
Lăng Dữ sững người, nhìn cô đến ngây dại. Hắn cứ đứng yên tại chỗ rất lâu mà không nhúc nhích.
Lúc này, Kiều Vận bưng ly nước lên lầu, thấy Lăng Dữ cứ ngây ra đó, cô lên tiếng gọi, nhưng hắn phản ứng chậm mất một nhịp.
“Anh đứng đây làm gì thế? Định lên lầu à?”
Kiều Vận vẫn để ý đến Lăng Dữ, nhưng không chỉ có mình hắn. Nếu không, cô đã chẳng gửi tin nhắn cho An Diệc Sâm.
Lăng Dữ không đáp lại cô, nên giờ cô thấy An Diệc Sâm cũng không tồi lắm.
Lăng Dữ chợt nhớ lại lúc nãy Ngu Tích có vẻ không muốn để ai khác biết, nên hắn lắc đầu:
“Không có gì, tôi chỉ ra ngoài đi dạo chút thôi.”
Kiều Vận “ồ” một tiếng, không hỏi thêm gì mà quay về phòng.
Hộp màu trắng là loa B&O.
Hộp màu lam là máy ảnh Polaroid phong cách cổ điển màu trắng.
Hộp màu xanh lục là một vòng cổ có mặt hình mặt cười.
Hộp màu hồng nhạt là nhẫn có hình vương miện.
Dù Ngu Tích đã biết được đáp án, cũng biết phần quà này do ai chuẩn bị.
Nhưng cô cũng rối rắm không biết chọn cái nào.
Cũng may là cô không phải là người chọn đầu tiên.
Kiều Vận nhìn những món quà này cũng bắt đầu cảm thấy khó xử.
[Trời ạ, máy ảnh polaroid thích thật, nếu là tôi tôi sẽ chọn Polaroid! Tôi đoán chắc là Lăng Dữ mua.]
[Cái loa kia mới tốt kìa, tôi có một cái, âm sắc cực hay, ai thích nghe nhạc phải chọn nó!]
[Tôi lại thích cái nhẫn kia hơn! Mắc tiền lắm, hơn ngàn đó.]
[Tôi cũng thích loa, tôi đoán cái này của An Diệc Sâm, chắc là bác sĩ hay nghe nhạc ở nhà.][Ủa! Chiếc nhẫn hình vương miện này có thể là mua tặng Ngu Tích không nhỉ? Lần trước cô ấy vẽ bức tranh có một cô gái đội vương miện mà.]
Cô cảm thấy chiếc loa có thể là do Lăng Dữ hoặc An Diệc Sâm mua, tóm lại chắc chắn không phải của Tần Tư Minh. Còn chiếc nhẫn vương miện, có khả năng lớn là Tần Tư Minh mua cho Ngu Tích.
Nhưng cô lại có chút muốn chọn Polaroid, vì bản thân rất thích chụp ảnh. Chỉ là linh cảm mách bảo, rất có thể đó là quà của Thịnh Quyết.
“Vậy tôi chọn cái này đi, để trong phòng nghe nhạc cũng rất tuyệt.” Kiều Vận cười nói.
“Ngu Tích, đến lượt cô.”
“Tôi chọn máy ảnh.”
Vì Kiều Vận đã do dự rất lâu, nên trong lúc đó, Ngu Tích cũng đã suy nghĩ kỹ. Đến lượt mình, cô không chần chừ mà đưa ra lựa chọn ngay.
Thấy Ngu Tích chọn máy ảnh, sắc mặt Lục Thanh Thanh thoáng trắng bệch. Cô ấy nhìn Ngu Tích, nhưng là người chọn cuối cùng, không thể nói gì hơn.
Hơn nữa, ngay từ đầu cô đã thích chiếc vòng cổ mặt cười và đoán rằng nó là do Thịnh Quyết mua.
Như vậy, cuối cùng chiếc nhẫn vương miện đành rơi vào tay Lục Thanh Thanh.
Thực ra, Lục Thanh Thanh muốn chọn loa hoặc Polaroid.
Nhưng vì là người chọn cuối cùng, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hai món quà kia bị người khác lấy mất.
Sau khi chia quà xong, mọi người liền giải tán.
Theo yêu cầu của tổ chương trình, trước buổi hẹn hò, các khách mời nam không được tiết lộ món quà mình chuẩn bị. Vậy nên, tất cả chỉ có thể chờ đến khi gặp nhau mới biết được mình sẽ hẹn hò với ai.
Ngoại trừ Ngu Tích đã được biết đáp án từ nhóm quan sát viên.
Sau khi trở về phòng nghỉ ngơi một lát, cô nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm nên định lên phòng nhạc cụ trên tầng ba chơi một chút, rồi mới về phòng rửa mặt và đắp mặt nạ.
Nhưng đúng lúc vừa bước ra cửa, Lăng Dữ cũng đi ra. Nhìn thấy cô đi lên lầu, hắn tò mò hỏi cô lên đó làm gì.
Ngu Tích đặt tay lên lan can, cúi đầu nhìn xuống Lăng Dữ, chớp mắt trái một cái, giọng điệu hiếm khi mang chút nghịch ngợm:
“Chơi một chút.”
Nói xong, cô còn làm động tác tay ra hiệu bí ẩn.
Lăng Dữ sững người, nhìn cô đến ngây dại. Hắn cứ đứng yên tại chỗ rất lâu mà không nhúc nhích.
Lúc này, Kiều Vận bưng ly nước lên lầu, thấy Lăng Dữ cứ ngây ra đó, cô lên tiếng gọi, nhưng hắn phản ứng chậm mất một nhịp.
“Anh đứng đây làm gì thế? Định lên lầu à?”
Kiều Vận vẫn để ý đến Lăng Dữ, nhưng không chỉ có mình hắn. Nếu không, cô đã chẳng gửi tin nhắn cho An Diệc Sâm.
Lăng Dữ không đáp lại cô, nên giờ cô thấy An Diệc Sâm cũng không tồi lắm.
Lăng Dữ chợt nhớ lại lúc nãy Ngu Tích có vẻ không muốn để ai khác biết, nên hắn lắc đầu:
“Không có gì, tôi chỉ ra ngoài đi dạo chút thôi.”
Kiều Vận “ồ” một tiếng, không hỏi thêm gì mà quay về phòng.
11
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
