0 chữ
Chương 50
Thế giới 1 - Chương 50: Tiểu thϊếp nhờ sinh con độc chiếm sủng ái của tướng quân
Editor: Ấu Nhi Viên Hiệu Trưởng
Đại bá mẫu cũng quá qua loa. Trong phủ người không nhiều nàng có thể hiểu, nhưng đưa tới một tiểu nha đầu như vậy là có ý gì? Dáng vẻ đó mà bảo xử lý cả một sân viện, đúng là nực cười.
Tỳ nữ A Sa rụt rè ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhỏ giọng hỏi:
“Cô nương, hiện tại có cần dùng cơm không ạ?”
Nhắc đến cơm, nàng liền nhớ tới chuyện nấm, chỉ trả lời cho có:
“Ngươi đi hỏi xem phòng bếp còn cháo nấm không, ta muốn uống.”
A Sa gật đầu lui xuống.
Ngụy Uấn Nhược nhìn tay chân nhỏ nhắn của nàng ta mà càng thấy không thuận mắt. Chỉ mong đường ca mau mau quay về, nếu không thì cái phủ này thật chẳng thể trụ nổi thêm ngày nào nữa.
A Sa quay lại rất nhanh, mở hộp cơm ra, bên trong quả thật có một bát cháo. Nàng ngoan ngoãn nói:
“Cô nương, phòng bếp bảo bát cháo này vốn chuẩn bị cho quý thϊếp, sáng nay quý thϊếp lại trả về, bảo là không thích uống cháo.”
Ngụy Uấn Nhược vừa nhìn thấy nấm trong bát cháo, ánh mắt liền khựng lại, môi mím chặt, tim đập nhanh hơn.
Sao có thể như vậy? Là trùng hợp, hay là… nàng đã xuyên rồi?
Ở Hồ Thành vốn không có loại nấm này, đầu bếp trong phủ đều là người bản địa, không ai biết đến, huống chi nàng còn cố ý chọn mấy loại nấm có hình dáng giống loại thường ăn.
Nghĩ vậy, chắc là trùng hợp thôi.
Đúng lúc đó A Sa lại tiếp lời:
“Bên quý thϊếp còn nói, về sau nếu có nấm thì nên xào lên, hình như cháo không đủ tươi, xào thì sẽ ngon hơn.”
Ngụy Uấn Nhược khẽ thở phào, nhìn A Sa cũng thuận mắt hơn, gật đầu cho nàng đi lo liệu trong viện. Còn mình thì lặng lẽ đổ bát cháo đi, sau đó tự mang hộp cơm đến phòng bếp một chuyến.
Chuyện hôm qua khiến nàng quyết định đến xem lại thực đơn. Người phòng bếp đã quen mặt nàng, thấy đến thì gật đầu chào hỏi.
Lúc này bếp đang dọn dẹp rửa ráy, chuẩn bị bữa trưa. Nàng bước đến chỗ đại nương chuyên xào rau.
Hôm qua vô tình thấy đại nương này rửa nấm để nấu cháo, còn đặc biệt dặn phải rửa nồi cho sạch, nếu không mùi nấm còn sót sẽ ảnh hưởng hương vị món sau.
Chính chỗ đó nàng đã ra tay bỏ thêm nấm độc.
Ngụy Uấn Nhược đã để ý kỹ. Sau đó, đồ ăn từ cái nồi đó được đưa đến phòng lão phu nhân, nhưng lão phu nhân không sao.
Còn Yến Khuynh trước đó đã uống cháo, lại xảy ra chuyện.
Hôm nay tới đây, nàng thấy bên kia lại chuẩn bị nấm mới, cố ý hỏi:
“Ta rất thích ăn nấm. Nơi ta sống có rất nhiều loại nấm ngon, đây là chuẩn bị cho lão phu nhân sao?”
Đại nương cười ha hả:
“Không phải đâu. Gần đây điều tra gắt gao, lão nô chuyên phụ trách phần của quý thϊếp, còn lão phu nhân thì không do lão nô lo. Quý thϊếp nói muốn xào nấm, nên lão nô đang chuẩn bị xử lý, trưa nay sẽ làm.”
Ngụy Uấn Nhược nhìn thoáng qua, thấy loại nấm kia không giống với loại có độc mình mang đến, không dám liều lĩnh trộn lẫn.
Trước khi đi còn không quên căn dặn:
“Đại nương, theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, nấm mà thiếu dầu, xào nhanh lửa lớn mới là ngon nhất. Mềm nhũn thì chẳng còn vị gì.”
Đại nương cười gật đầu đáp lời.
Ngụy Uấn Nhược khẽ nhếch môi cười, xoay người rời đi.
Ngu xuẩn, thô kệch, quả nhiên chẳng biết gì.
Ngụy Uấn Nhược vừa đi khỏi chưa lâu, lão phu nhân từ sương phòng đi ra, được Yến Khuynh dìu bước.
Yến Khuynh vô tội nói:
“Đường muội này đúng là kỳ quặc thật. Đồ ăn tất nhiên phải xào chín mới ngon, nhất là nấm, phải thái mỏng rồi xào nhanh lửa lớn. Nửa sống nửa chín mà ăn vào, không đau bụng mới là lạ.”
Lão phu nhân giận đến mức nhìn về phía kia mà không thốt nên lời.
Hai ngày sau, Ngụy Án trở về đúng hẹn.
Việc đầu tiên hắn làm là đến phòng Yến Khuynh. Thấy nàng nhắm mắt nằm đó, còn tưởng đã xảy ra chuyện, lập tức bước nhanh đến bên giường.
Yến Khuynh nghe thấy tiếng động liền tỉnh, vừa mở mắt ra liền thấy gương mặt phóng to của hắn ngay trước mắt cái người này về nhanh thật.
Đại bá mẫu cũng quá qua loa. Trong phủ người không nhiều nàng có thể hiểu, nhưng đưa tới một tiểu nha đầu như vậy là có ý gì? Dáng vẻ đó mà bảo xử lý cả một sân viện, đúng là nực cười.
Tỳ nữ A Sa rụt rè ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhỏ giọng hỏi:
“Cô nương, hiện tại có cần dùng cơm không ạ?”
Nhắc đến cơm, nàng liền nhớ tới chuyện nấm, chỉ trả lời cho có:
“Ngươi đi hỏi xem phòng bếp còn cháo nấm không, ta muốn uống.”
A Sa gật đầu lui xuống.
Ngụy Uấn Nhược nhìn tay chân nhỏ nhắn của nàng ta mà càng thấy không thuận mắt. Chỉ mong đường ca mau mau quay về, nếu không thì cái phủ này thật chẳng thể trụ nổi thêm ngày nào nữa.
A Sa quay lại rất nhanh, mở hộp cơm ra, bên trong quả thật có một bát cháo. Nàng ngoan ngoãn nói:
Ngụy Uấn Nhược vừa nhìn thấy nấm trong bát cháo, ánh mắt liền khựng lại, môi mím chặt, tim đập nhanh hơn.
Sao có thể như vậy? Là trùng hợp, hay là… nàng đã xuyên rồi?
Ở Hồ Thành vốn không có loại nấm này, đầu bếp trong phủ đều là người bản địa, không ai biết đến, huống chi nàng còn cố ý chọn mấy loại nấm có hình dáng giống loại thường ăn.
Nghĩ vậy, chắc là trùng hợp thôi.
Đúng lúc đó A Sa lại tiếp lời:
“Bên quý thϊếp còn nói, về sau nếu có nấm thì nên xào lên, hình như cháo không đủ tươi, xào thì sẽ ngon hơn.”
Ngụy Uấn Nhược khẽ thở phào, nhìn A Sa cũng thuận mắt hơn, gật đầu cho nàng đi lo liệu trong viện. Còn mình thì lặng lẽ đổ bát cháo đi, sau đó tự mang hộp cơm đến phòng bếp một chuyến.
Lúc này bếp đang dọn dẹp rửa ráy, chuẩn bị bữa trưa. Nàng bước đến chỗ đại nương chuyên xào rau.
Hôm qua vô tình thấy đại nương này rửa nấm để nấu cháo, còn đặc biệt dặn phải rửa nồi cho sạch, nếu không mùi nấm còn sót sẽ ảnh hưởng hương vị món sau.
Chính chỗ đó nàng đã ra tay bỏ thêm nấm độc.
Ngụy Uấn Nhược đã để ý kỹ. Sau đó, đồ ăn từ cái nồi đó được đưa đến phòng lão phu nhân, nhưng lão phu nhân không sao.
Còn Yến Khuynh trước đó đã uống cháo, lại xảy ra chuyện.
Hôm nay tới đây, nàng thấy bên kia lại chuẩn bị nấm mới, cố ý hỏi:
“Ta rất thích ăn nấm. Nơi ta sống có rất nhiều loại nấm ngon, đây là chuẩn bị cho lão phu nhân sao?”
“Không phải đâu. Gần đây điều tra gắt gao, lão nô chuyên phụ trách phần của quý thϊếp, còn lão phu nhân thì không do lão nô lo. Quý thϊếp nói muốn xào nấm, nên lão nô đang chuẩn bị xử lý, trưa nay sẽ làm.”
Ngụy Uấn Nhược nhìn thoáng qua, thấy loại nấm kia không giống với loại có độc mình mang đến, không dám liều lĩnh trộn lẫn.
Trước khi đi còn không quên căn dặn:
“Đại nương, theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, nấm mà thiếu dầu, xào nhanh lửa lớn mới là ngon nhất. Mềm nhũn thì chẳng còn vị gì.”
Đại nương cười gật đầu đáp lời.
Ngụy Uấn Nhược khẽ nhếch môi cười, xoay người rời đi.
Ngu xuẩn, thô kệch, quả nhiên chẳng biết gì.
Ngụy Uấn Nhược vừa đi khỏi chưa lâu, lão phu nhân từ sương phòng đi ra, được Yến Khuynh dìu bước.
Yến Khuynh vô tội nói:
“Đường muội này đúng là kỳ quặc thật. Đồ ăn tất nhiên phải xào chín mới ngon, nhất là nấm, phải thái mỏng rồi xào nhanh lửa lớn. Nửa sống nửa chín mà ăn vào, không đau bụng mới là lạ.”
Lão phu nhân giận đến mức nhìn về phía kia mà không thốt nên lời.
Hai ngày sau, Ngụy Án trở về đúng hẹn.
Việc đầu tiên hắn làm là đến phòng Yến Khuynh. Thấy nàng nhắm mắt nằm đó, còn tưởng đã xảy ra chuyện, lập tức bước nhanh đến bên giường.
Yến Khuynh nghe thấy tiếng động liền tỉnh, vừa mở mắt ra liền thấy gương mặt phóng to của hắn ngay trước mắt cái người này về nhanh thật.
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
