0 chữ
Chương 20
Thế giới 1 - Chương 20: Chị dâu trưởng cực phẩm
Sau cơn kinh hãi ban đầu, Ngụy Khải Hải cũng ý thức được hình như có gì đó sai sai.
"Em, em..." Nhìn con rắn nhỏ đã bò đi mất, Ngụy Khải Hải vội nhảy xuống, gãi đầu ngượng ngùng định lên tiếng, nhưng lại không biết nói gì cho phải.
"Em nên rèn luyện thân thể đi, cảm giác còn không nặng bằng chị." Xuân Miên cũng không nói gì thêm, chỉ ra hiệu một chút rồi hai người tiếp tục đi về phía trước.
Ngụy Khải Hải ngượng ngùng cười, một bên len lén nhìn ngang ngó dọc vào các bụi cỏ vì sợ lại có rắn xuất hiện, một bên lẽo đẽo theo sau Xuân Miên. Hai người đi thêm một đoạn, Ngụy Khải Hải vẫn đang cảnh giác nhìn quanh thì phát hiện Xuân Miên ở phía trước đã dừng lại. Cậu không hiểu chuyện gì, cũng dừng theo, còn ướn cổ nhìn về phía trước.
"Sao vậy chị?" Ngụy Khải Hải không thấy có gì bất thường, cũng không thấy trong cỏ có "sinh vật đáng yêu" nào nên nhỏ giọng hỏi.
"Về thôi." Xuân Miên nhìn dấu chân của dã thú trên mặt đất, lại ngửi thấy mùi gì đó trong không khí, cô khẽ đáp rồi lập tức lùi về sau.
Ngụy Khải Hải tuy không hiểu tại sao chị mình không đi tiếp, nhưng cậu cũng không có kinh nghiệm đi rừng nên Xuân Miên nói gì, cậu nghe nấy. Kết quả, ngay giây tiếp theo, cậu liền nghe thấy một tiếng gầm vang lên từ phía sau.
Ngụy Khải Hải: "?"
"Chạy!" Ngụy Khải Hải thậm chí còn chưa kịp quay đầu lại đã bị Xuân Miên túm lấy, vác lên vai rồi co cẳng chạy như bay.
Ngụy Khải Hải: "???"
*Khoan đã, chị ơi, em là con trai, em cũng có sĩ diện chứ, trời ạ!*
Khi nhận ra mình đang bị một cô gái vác trên vai, Ngụy Khải Hải cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc. Nhưng rất nhanh, cậu đã không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện đó nữa. Vì bị vác lên cao nên tầm nhìn của cậu cũng thay đổi, cậu có thể nhìn thấy tình hình phía sau lưng Xuân Miên. Lúc này, một con lợn rừng béo tốt đang điên cuồng lao về phía họ.
Ngụy Khải Hải: "???"
*Ủa, chẳng phải thứ này mấy năm nay đã không còn nữa sao? Sao lại...*
Ngụy Khải Hải nín thở, định bảo Xuân Miên thả mình xuống để tự chạy. Để cô vừa chạy vừa mang vật nặng thế này, biết đâu cả hai đều không thoát được. Con vật này chạy quá nhanh, nhưng cậu lại bị Xuân Miên vác chạy đến mức ruột gan như muốn lộn cả ra ngoài, không nói nên lời.
"Chị..." Cuối cùng, cậu chỉ nói được một từ rời rạc.
"Đừng nói chuyện." Xuân Miên sợ Ngụy Khải Hải lúc này lại giở ra màn kịch nhường nhịn sướt mướt kiểu "chị đi đi, em ở lại, chúng ta thoát được một người hay một người". Đối với cô, lúc này Ngụy Khải Hải chỉ cần im lặng chờ được cứu là được rồi. Nói chuyện sẽ dễ làm cô bị phân tâm khi phán đoán phương hướng.
Đối với những sinh vật của Trái Đất cổ đại này, Xuân Miên cũng chỉ từng đọc qua trong một vài cuốn sách không chính thống. Dù sao đối với thời Tinh Tế, những thứ này đã là quá khứ rất xa xôi, nhiều tài liệu hình ảnh đã bị thất lạc, rất khó khôi phục. Nếu không phải vì muốn sinh tồn tốt hơn trên hành tinh 79 mà Xuân Miên đã đọc rất nhiều sách, tra cứu rất nhiều tài liệu, e là cô cũng không nhận ra con vật phía sau là lợn rừng.
Nhưng cho dù không biết, cảm giác về sự nguy hiểm của Xuân Miên vẫn rất nhạy bén. Ngay khi phát hiện ra dấu chân và mùi của dã thú, cô đã nghĩ đến việc phải chạy. Kết quả vẫn không kịp. May mà thể năng của cô cũng coi như là ổn. Tuy ở Tinh Tế bị xem là nửa phế vật, nhưng ở thời đại này lại là cực kỳ cừ. Vì vậy, chạy nhanh hơn lợn rừng không phải là chuyện đùa.
Lúc Ngụy Khải Hải bị xóc đến mức sắp nôn ra, Xuân Miên khẽ nói: "E là không được rồi, sao thứ này vẫn cứ bám theo thế?"
Ban đầu, ý định của cô là dẫn dụ con lợn rừng đi, đừng để nó chạy xuống núi phá hoại hoa màu. Chỉ là chạy cả buổi trời, có một lúc cô đã cắt đuôi được nó, kết quả nó lại tìm theo mùi người mà đuổi kịp. Khả năng truy đuổi này phải nói là tuyệt đỉnh.
Cứ chạy mãi thế này không phải là cách, Xuân Miên chỉ nói một câu rồi đặt Ngụy Khải Hải xuống.
Ngụy Khải Hải: "?"
Lúc đầu, cậu vẫn chưa phản ứng kịp, vội kéo tay Xuân Miên định chạy tiếp: "Chị, để em kéo chị đi." Cậu còn tưởng rằng vì vác mình cả buổi nên Xuân Miên đã hết sức.
Kết quả, điều xấu hổ là, Ngụy Khải Hải cảm thấy mình đã dùng hết sức bình sinh mà vẫn không kéo nổi Xuân Miên.
Ngụy Khải Hải: "???"
"Cắt đuôi không được, cũng không thể chạy xuống núi, nó sẽ phá hoại hoa màu." Xuân Miên giải thích đơn giản một câu, sau đó liền treo chiếc gùi trên người lên một cành cây, rồi túm lấy cây gậy gỗ đã nhắm sẵn từ trước. Không đợi Ngụy Khải Hải phản ứng, cô đã xông lên.
Ngụy Khải Hải: "???"
*Khoan, khoan đã chị ơi, đó là lợn rừng, không phải thỏ con hay sóc con gì đâu, chị đừng đùa chứ!*
Ngụy Khải Hải sợ đến mức hơi thở cũng chậm lại vài nhịp. Đến khi cậu phản ứng lại thì Xuân Miên đã dùng gậy giáng một đòn trời giáng xuống đầu con lợn rừng.
"Eng éc!"
Một tiếng rống vang trời cho thấy con lợn rừng đã bị chọc giận, thậm chí còn tiến vào trạng thái cuồng nộ. Tuy cú gậy của Xuân Miên đã đánh nó choáng váng, có chút không phân biệt được phương hướng, nhưng cũng đã kích phát bản tính hoang dã của nó. Nó đứng vững lại rồi gầm lên, lao thẳng về phía Xuân Miên.
Khi còn ở thời Tinh Tế, Xuân Miên đã có rất nhiều kinh nghiệm cận chiến với bán thú nhân, người có dị năng, vật thí nghiệm, hay đủ loại dã thú biến dị. Bây giờ đối mặt với một con lợn rừng có lực công kích chỉ có thể coi là tầm thường, trong lòng cô không hề hoảng sợ. Nếu không phải vì cân nhắc đến việc tùy tiện ra tay sẽ dọa Ngụy Khải Hải, cô đã chẳng cần phải chạy.
Giờ đã không chạy thoát, vậy thì chiến thôi!
Ngụy Khải Hải ban đầu còn tưởng rằng, khi mình quay đầu lại sẽ nhìn thấy cảnh Xuân Miên bị lợn rừng đè dưới móng. Kết quả hoàn toàn ngược lại, con lợn rừng trong tay Xuân Miên căn bản không chiếm được chút lợi thế nào, ngược lại còn bị cây gậy gỗ trong tay cô đánh cho kêu eng éc. Cây gậy đó tuy cũng to bằng bắp tay, nhưng đây là lợn rừng cơ mà, da của nó còn cứng hơn cả gậy gỗ. Thế nhưng Xuân Miên không chỉ vung gậy vù vù, mà mỗi khi giáng gậy xuống, cô vừa có thể giữ cho cây gậy còn nguyên vẹn, vừa đảm bảo con lợn rừng bị đánh cho cực thảm.
"Em, em..." Nhìn con rắn nhỏ đã bò đi mất, Ngụy Khải Hải vội nhảy xuống, gãi đầu ngượng ngùng định lên tiếng, nhưng lại không biết nói gì cho phải.
"Em nên rèn luyện thân thể đi, cảm giác còn không nặng bằng chị." Xuân Miên cũng không nói gì thêm, chỉ ra hiệu một chút rồi hai người tiếp tục đi về phía trước.
Ngụy Khải Hải ngượng ngùng cười, một bên len lén nhìn ngang ngó dọc vào các bụi cỏ vì sợ lại có rắn xuất hiện, một bên lẽo đẽo theo sau Xuân Miên. Hai người đi thêm một đoạn, Ngụy Khải Hải vẫn đang cảnh giác nhìn quanh thì phát hiện Xuân Miên ở phía trước đã dừng lại. Cậu không hiểu chuyện gì, cũng dừng theo, còn ướn cổ nhìn về phía trước.
"Sao vậy chị?" Ngụy Khải Hải không thấy có gì bất thường, cũng không thấy trong cỏ có "sinh vật đáng yêu" nào nên nhỏ giọng hỏi.
Ngụy Khải Hải tuy không hiểu tại sao chị mình không đi tiếp, nhưng cậu cũng không có kinh nghiệm đi rừng nên Xuân Miên nói gì, cậu nghe nấy. Kết quả, ngay giây tiếp theo, cậu liền nghe thấy một tiếng gầm vang lên từ phía sau.
Ngụy Khải Hải: "?"
"Chạy!" Ngụy Khải Hải thậm chí còn chưa kịp quay đầu lại đã bị Xuân Miên túm lấy, vác lên vai rồi co cẳng chạy như bay.
Ngụy Khải Hải: "???"
*Khoan đã, chị ơi, em là con trai, em cũng có sĩ diện chứ, trời ạ!*
Khi nhận ra mình đang bị một cô gái vác trên vai, Ngụy Khải Hải cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc. Nhưng rất nhanh, cậu đã không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện đó nữa. Vì bị vác lên cao nên tầm nhìn của cậu cũng thay đổi, cậu có thể nhìn thấy tình hình phía sau lưng Xuân Miên. Lúc này, một con lợn rừng béo tốt đang điên cuồng lao về phía họ.
*Ủa, chẳng phải thứ này mấy năm nay đã không còn nữa sao? Sao lại...*
Ngụy Khải Hải nín thở, định bảo Xuân Miên thả mình xuống để tự chạy. Để cô vừa chạy vừa mang vật nặng thế này, biết đâu cả hai đều không thoát được. Con vật này chạy quá nhanh, nhưng cậu lại bị Xuân Miên vác chạy đến mức ruột gan như muốn lộn cả ra ngoài, không nói nên lời.
"Chị..." Cuối cùng, cậu chỉ nói được một từ rời rạc.
"Đừng nói chuyện." Xuân Miên sợ Ngụy Khải Hải lúc này lại giở ra màn kịch nhường nhịn sướt mướt kiểu "chị đi đi, em ở lại, chúng ta thoát được một người hay một người". Đối với cô, lúc này Ngụy Khải Hải chỉ cần im lặng chờ được cứu là được rồi. Nói chuyện sẽ dễ làm cô bị phân tâm khi phán đoán phương hướng.
Đối với những sinh vật của Trái Đất cổ đại này, Xuân Miên cũng chỉ từng đọc qua trong một vài cuốn sách không chính thống. Dù sao đối với thời Tinh Tế, những thứ này đã là quá khứ rất xa xôi, nhiều tài liệu hình ảnh đã bị thất lạc, rất khó khôi phục. Nếu không phải vì muốn sinh tồn tốt hơn trên hành tinh 79 mà Xuân Miên đã đọc rất nhiều sách, tra cứu rất nhiều tài liệu, e là cô cũng không nhận ra con vật phía sau là lợn rừng.
Lúc Ngụy Khải Hải bị xóc đến mức sắp nôn ra, Xuân Miên khẽ nói: "E là không được rồi, sao thứ này vẫn cứ bám theo thế?"
Ban đầu, ý định của cô là dẫn dụ con lợn rừng đi, đừng để nó chạy xuống núi phá hoại hoa màu. Chỉ là chạy cả buổi trời, có một lúc cô đã cắt đuôi được nó, kết quả nó lại tìm theo mùi người mà đuổi kịp. Khả năng truy đuổi này phải nói là tuyệt đỉnh.
Cứ chạy mãi thế này không phải là cách, Xuân Miên chỉ nói một câu rồi đặt Ngụy Khải Hải xuống.
Ngụy Khải Hải: "?"
Lúc đầu, cậu vẫn chưa phản ứng kịp, vội kéo tay Xuân Miên định chạy tiếp: "Chị, để em kéo chị đi." Cậu còn tưởng rằng vì vác mình cả buổi nên Xuân Miên đã hết sức.
Kết quả, điều xấu hổ là, Ngụy Khải Hải cảm thấy mình đã dùng hết sức bình sinh mà vẫn không kéo nổi Xuân Miên.
Ngụy Khải Hải: "???"
"Cắt đuôi không được, cũng không thể chạy xuống núi, nó sẽ phá hoại hoa màu." Xuân Miên giải thích đơn giản một câu, sau đó liền treo chiếc gùi trên người lên một cành cây, rồi túm lấy cây gậy gỗ đã nhắm sẵn từ trước. Không đợi Ngụy Khải Hải phản ứng, cô đã xông lên.
Ngụy Khải Hải: "???"
*Khoan, khoan đã chị ơi, đó là lợn rừng, không phải thỏ con hay sóc con gì đâu, chị đừng đùa chứ!*
Ngụy Khải Hải sợ đến mức hơi thở cũng chậm lại vài nhịp. Đến khi cậu phản ứng lại thì Xuân Miên đã dùng gậy giáng một đòn trời giáng xuống đầu con lợn rừng.
"Eng éc!"
Một tiếng rống vang trời cho thấy con lợn rừng đã bị chọc giận, thậm chí còn tiến vào trạng thái cuồng nộ. Tuy cú gậy của Xuân Miên đã đánh nó choáng váng, có chút không phân biệt được phương hướng, nhưng cũng đã kích phát bản tính hoang dã của nó. Nó đứng vững lại rồi gầm lên, lao thẳng về phía Xuân Miên.
Khi còn ở thời Tinh Tế, Xuân Miên đã có rất nhiều kinh nghiệm cận chiến với bán thú nhân, người có dị năng, vật thí nghiệm, hay đủ loại dã thú biến dị. Bây giờ đối mặt với một con lợn rừng có lực công kích chỉ có thể coi là tầm thường, trong lòng cô không hề hoảng sợ. Nếu không phải vì cân nhắc đến việc tùy tiện ra tay sẽ dọa Ngụy Khải Hải, cô đã chẳng cần phải chạy.
Giờ đã không chạy thoát, vậy thì chiến thôi!
Ngụy Khải Hải ban đầu còn tưởng rằng, khi mình quay đầu lại sẽ nhìn thấy cảnh Xuân Miên bị lợn rừng đè dưới móng. Kết quả hoàn toàn ngược lại, con lợn rừng trong tay Xuân Miên căn bản không chiếm được chút lợi thế nào, ngược lại còn bị cây gậy gỗ trong tay cô đánh cho kêu eng éc. Cây gậy đó tuy cũng to bằng bắp tay, nhưng đây là lợn rừng cơ mà, da của nó còn cứng hơn cả gậy gỗ. Thế nhưng Xuân Miên không chỉ vung gậy vù vù, mà mỗi khi giáng gậy xuống, cô vừa có thể giữ cho cây gậy còn nguyên vẹn, vừa đảm bảo con lợn rừng bị đánh cho cực thảm.
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
