0 chữ
Chương 12
Thế giới 1 - Chương 12: Chị dâu trưởng cực phẩm
Đợi mọi người đi rồi, bà Cao lúc này mới gân cổ tru tréo: "Trời tru đất diệt! Sống không nổi nữa rồi..."
Lập tức mất đi hơn một trăm đồng, chẳng khác nào bị cắt đi một miếng thịt trên người. Bà ta có tổng cộng hơn ba trăm đồng, thoáng cái đã mất hơn một nửa, bà Cao không đau mới là lạ. Nhưng bà ta vốn quen bắt nạt kẻ yếu, nhà họ Ngụy đến đông người như vậy, nếu bà ta không đưa tiền, họ thật sự có thể phá nhà bà ta.
Bà Cao làm ra chuyện ghê tởm như vậy, hàng xóm láng giềng cũng nhìn không nổi. Vì thế, người nhà họ Ngụy vừa đi, mọi người cũng liền giải tán. Ai dám ở lại an ủi bà Cao chứ? Còn sợ bị vạ lây. Trước đây chỉ biết bà ta cưng chiều con gái, giờ xem ra đâu phải chỉ cưng chiều, đây là cung phụng như bà hoàng ấy chứ. Thôi thì chuồn lẹ cho an toàn.
Chuyến đi của nhóm Xuân Miên vô cùng thuận lợi. Trên đường, Cao Kiến Dân có chút hối hận, nhưng thấy Xuân Miên không có ý định quay đầu, lòng hắn lại nổi lên bực bội. Hắn cho rằng Xuân Miên chỉ đang cố chấp gồng mình, hắn cứ đợi đến lúc cô khóc lóc quay về cầu xin hắn. Đến lúc đó, hắn không chỉ muốn đòi lại hơn một trăm đồng đã đưa ra hôm nay, mà còn phải bắt nhà họ Ngụy đưa thêm một trăm đồng nữa, bằng không hắn sẽ không bao giờ chấp nhận lại Xuân Miên!
Xuân Miên nào biết có kẻ đang nằm mơ giữa ban ngày.
Ngụy Thục Mai vốn không nghĩ đến việc báo thù. Trong lòng cô ấy cũng hiểu, cuộc sống ra nông nỗi này không thể chỉ một mực trách nhà họ Cao. Nhà họ Cao có bản tính xấu xa là thật, nhưng chính cô ấy cũng là người đã liên tục hạ thấp giới hạn của bản thân, nhẫn nhịn chịu đựng đến khi không thể chịu nổi nữa. Trải qua một hồi sinh tử, Ngụy Thục Mai đã nhìn thông suốt, vì vậy không nghĩ đến báo thù, chỉ muốn vươn lên.
Hiện tại kinh tế trong nước vừa mới phục hồi, trình độ văn hóa của Ngụy Thục Mai không cao. Nếu Xuân Miên đột nhiên trở nên quá tài giỏi thì không thực tế, cho nên đi theo con đường liên quan đến văn hóa xem ra không khả thi. Chỉ là, nên đi theo con đường nào để làm giàu đây? Xuân Miên khẽ gõ lên đùi mình, lòng thầm suy tính.
Lên đến huyện, vì hai bên đều không có ý kiến gì nên thủ tục được giải quyết rất nhanh chóng. Tờ giấy ly hôn trong tay, từ đây đôi ngả đôi đường, có phải mỗi người một niềm vui hay không, chẳng ai biết. Dù sao thì Xuân Miên rất vui.
Cao Hồng Dương nhờ người đưa nhóm ông Ngụy về lại thôn Bắc Cương, từ đó họ mới quay về thôn Tiểu Oa. Mấy thôn lân cận đều trồng lúa hai vụ một năm. Còn hai ngày nữa là bắt đầu vụ gặt mùa hè, tiếp theo là vụ gieo trồng mùa thu, xem như là thời điểm bận rộn nhất trong năm của người nông dân. Dù vậy, người nhà họ Ngụy cũng không hề tiếc nửa ngày công. Điều này cho thấy họ đều là những người tốt.
Càng như thế, Xuân Miên càng thấy không đáng cho Ngụy Thục Mai. Nhà mẹ đẻ tốt như vậy, cô ấy lại tự dìm mình vào bể khổ để làm cái gì chứ? Vì một kẻ như Cao Kiến Dân ư? A! Xem ra, tình yêu đúng là thứ làm lỡ dở mọi chuyện nhất, tin vào nó để làm gì? Xuân Miên trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn.
Đến tối, khi mọi người làm đồng về, cả nhà cuối cùng cũng có thể ngồi quây quần bên mâm cơm. Lúc này, bà Ngụy mới hỏi Xuân Miên về dự định tương lai.
"Trước đây lúc ông nội dạy ba và các bác nhận biết dược liệu, con nghe lỏm cũng nhớ được không ít. Hơn một năm ở nhà họ Cao con cũng đã thử nghiệm qua, cũng có chút thành quả, có thể thử xem sao." Nói đến đây, Xuân Miên mím môi, có chút khó xử nói tiếp: "Cao Kiến Dân tuy không phải lúc nào cũng đánh người, nhưng ra tay rất mạnh. Da con lại trắng, hắn chỉ cần hơi mạnh tay là trên người lại xanh một mảng, tím một mảng. Con dùng rượu thuốc tự pha để xoa bóp, hiệu quả giảm đau khá tốt. Đợi con thử cải tiến thêm là có thể dùng được rồi."
Cả nhà dường như không hiểu ý của Xuân Miên. Chẳng lẽ cô muốn làm thầy lang chân đất sao? Hiện giờ điều kiện y tế so với đời sau vẫn còn kém rất nhiều. Mấy cái thôn mới có một trạm y tế chung, thuốc men cũng không nhiều. Hơn nữa, nơi họ ở lại hẻo lánh, nông dân quanh năm suốt tháng cũng chẳng kiếm được mấy đồng, không mấy ai nỡ bỏ tiền ra để khám bệnh uống thuốc, trừ khi không chịu nổi nữa.
Thấy mọi người không hiểu, Xuân Miên cười nhạt, nhẹ nhàng giải thích: "Trong thôn nếu nhà ai có đau đầu nhức mỏi, bị thương, đều có thể đến tìm con lấy rượu thuốc. Chỉ là rượu này dù sao cũng được ủ từ lương thực, cho nên ít nhất cũng phải lấy lương thực đến đổi. Hơn nữa, con vừa mới về, trong tay không có gì cả, rượu cũng cần phải ủ lại từ đầu."
"Ừm, số tiền hôm nay đòi lại được từ nhà họ Cao, con cứ tự giữ lấy. Một năm nay... con chịu khổ rồi." Ông Ngụy, với tư cách là chủ gia đình, lúc này lên tiếng, vậy là chuyện này không ai dám xen vào nữa. Huống chi, lúc Xuân Miên hôm nay trở về, bộ dạng xác thực rất thảm hại, ai cũng nhìn thấy.
Nhà họ Ngụy ngoài Xuân Miên đã đi lấy chồng thì chỉ có anh cả của cô cưới vợ và đã ra ở riêng. Chỉ là bây giờ đang mùa màng bận rộn, nhà cửa chưa xây xong nên tạm thời vẫn ở chung. Ngoài hai anh em, trong nhà còn có cô em gái Ngụy Thục Hương năm nay mười sáu tuổi, đã nghỉ học ở nhà làm việc. Bên dưới còn hai người em trai, em lớn Ngụy Khải Minh đang học sơ trung trên huyện, em út Ngụy Khải Lộ mới chín tuổi, đang học tiểu học. Cậu bé út đi học về sớm, đang ngoan ngoãn nép bên cạnh bà Ngụy. Trẻ con nhạy cảm nhất, có thể nhận ra không khí trong nhà không đúng, nên đứa trẻ ngày thường nghịch như quỷ lúc này cũng không dám lên tiếng.
Lập tức mất đi hơn một trăm đồng, chẳng khác nào bị cắt đi một miếng thịt trên người. Bà ta có tổng cộng hơn ba trăm đồng, thoáng cái đã mất hơn một nửa, bà Cao không đau mới là lạ. Nhưng bà ta vốn quen bắt nạt kẻ yếu, nhà họ Ngụy đến đông người như vậy, nếu bà ta không đưa tiền, họ thật sự có thể phá nhà bà ta.
Bà Cao làm ra chuyện ghê tởm như vậy, hàng xóm láng giềng cũng nhìn không nổi. Vì thế, người nhà họ Ngụy vừa đi, mọi người cũng liền giải tán. Ai dám ở lại an ủi bà Cao chứ? Còn sợ bị vạ lây. Trước đây chỉ biết bà ta cưng chiều con gái, giờ xem ra đâu phải chỉ cưng chiều, đây là cung phụng như bà hoàng ấy chứ. Thôi thì chuồn lẹ cho an toàn.
Xuân Miên nào biết có kẻ đang nằm mơ giữa ban ngày.
Ngụy Thục Mai vốn không nghĩ đến việc báo thù. Trong lòng cô ấy cũng hiểu, cuộc sống ra nông nỗi này không thể chỉ một mực trách nhà họ Cao. Nhà họ Cao có bản tính xấu xa là thật, nhưng chính cô ấy cũng là người đã liên tục hạ thấp giới hạn của bản thân, nhẫn nhịn chịu đựng đến khi không thể chịu nổi nữa. Trải qua một hồi sinh tử, Ngụy Thục Mai đã nhìn thông suốt, vì vậy không nghĩ đến báo thù, chỉ muốn vươn lên.
Lên đến huyện, vì hai bên đều không có ý kiến gì nên thủ tục được giải quyết rất nhanh chóng. Tờ giấy ly hôn trong tay, từ đây đôi ngả đôi đường, có phải mỗi người một niềm vui hay không, chẳng ai biết. Dù sao thì Xuân Miên rất vui.
Cao Hồng Dương nhờ người đưa nhóm ông Ngụy về lại thôn Bắc Cương, từ đó họ mới quay về thôn Tiểu Oa. Mấy thôn lân cận đều trồng lúa hai vụ một năm. Còn hai ngày nữa là bắt đầu vụ gặt mùa hè, tiếp theo là vụ gieo trồng mùa thu, xem như là thời điểm bận rộn nhất trong năm của người nông dân. Dù vậy, người nhà họ Ngụy cũng không hề tiếc nửa ngày công. Điều này cho thấy họ đều là những người tốt.
Đến tối, khi mọi người làm đồng về, cả nhà cuối cùng cũng có thể ngồi quây quần bên mâm cơm. Lúc này, bà Ngụy mới hỏi Xuân Miên về dự định tương lai.
"Trước đây lúc ông nội dạy ba và các bác nhận biết dược liệu, con nghe lỏm cũng nhớ được không ít. Hơn một năm ở nhà họ Cao con cũng đã thử nghiệm qua, cũng có chút thành quả, có thể thử xem sao." Nói đến đây, Xuân Miên mím môi, có chút khó xử nói tiếp: "Cao Kiến Dân tuy không phải lúc nào cũng đánh người, nhưng ra tay rất mạnh. Da con lại trắng, hắn chỉ cần hơi mạnh tay là trên người lại xanh một mảng, tím một mảng. Con dùng rượu thuốc tự pha để xoa bóp, hiệu quả giảm đau khá tốt. Đợi con thử cải tiến thêm là có thể dùng được rồi."
Cả nhà dường như không hiểu ý của Xuân Miên. Chẳng lẽ cô muốn làm thầy lang chân đất sao? Hiện giờ điều kiện y tế so với đời sau vẫn còn kém rất nhiều. Mấy cái thôn mới có một trạm y tế chung, thuốc men cũng không nhiều. Hơn nữa, nơi họ ở lại hẻo lánh, nông dân quanh năm suốt tháng cũng chẳng kiếm được mấy đồng, không mấy ai nỡ bỏ tiền ra để khám bệnh uống thuốc, trừ khi không chịu nổi nữa.
Thấy mọi người không hiểu, Xuân Miên cười nhạt, nhẹ nhàng giải thích: "Trong thôn nếu nhà ai có đau đầu nhức mỏi, bị thương, đều có thể đến tìm con lấy rượu thuốc. Chỉ là rượu này dù sao cũng được ủ từ lương thực, cho nên ít nhất cũng phải lấy lương thực đến đổi. Hơn nữa, con vừa mới về, trong tay không có gì cả, rượu cũng cần phải ủ lại từ đầu."
"Ừm, số tiền hôm nay đòi lại được từ nhà họ Cao, con cứ tự giữ lấy. Một năm nay... con chịu khổ rồi." Ông Ngụy, với tư cách là chủ gia đình, lúc này lên tiếng, vậy là chuyện này không ai dám xen vào nữa. Huống chi, lúc Xuân Miên hôm nay trở về, bộ dạng xác thực rất thảm hại, ai cũng nhìn thấy.
Nhà họ Ngụy ngoài Xuân Miên đã đi lấy chồng thì chỉ có anh cả của cô cưới vợ và đã ra ở riêng. Chỉ là bây giờ đang mùa màng bận rộn, nhà cửa chưa xây xong nên tạm thời vẫn ở chung. Ngoài hai anh em, trong nhà còn có cô em gái Ngụy Thục Hương năm nay mười sáu tuổi, đã nghỉ học ở nhà làm việc. Bên dưới còn hai người em trai, em lớn Ngụy Khải Minh đang học sơ trung trên huyện, em út Ngụy Khải Lộ mới chín tuổi, đang học tiểu học. Cậu bé út đi học về sớm, đang ngoan ngoãn nép bên cạnh bà Ngụy. Trẻ con nhạy cảm nhất, có thể nhận ra không khí trong nhà không đúng, nên đứa trẻ ngày thường nghịch như quỷ lúc này cũng không dám lên tiếng.
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
