TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Ánh nắng mùa hè đặc biệt rực rỡ, xuyên qua cửa sổ kính sáng bóng ở phía nam rọi vào trong phòng.

Dưới ánh nắng chói chang như vậy, làn da Triều Yến trắng đến lạnh lẽo, như được chạm khắc từ băng tuyết.

"Camera giám sát ở những nơi khác thì sao?"

Trợ lý Phương nhấn vào video đã chuẩn bị sẵn trên màn hình máy tính bảng, hình ảnh bắt đầu phát.

"Camera phía trước quay rất rõ, thông qua biển số xe, tôi đã tìm được những người đêm hôm đó, chỉ là tình huống hơi khác với những gì cậu Giang kể..."

Triều Yến xem xong đoạn video vài giây đó, khẽ ngước mắt lên hỏi: "Khác chỗ nào?"

Nét mặt trợ lý Phương thoáng có chút vi diệu, anh ta trượt video về phía sau.

Trên máy tính bảng xuất hiện một khuôn mặt bầm tím sưng húp như đầu heo.

"Tình hình cụ thể, tôi đã cho người ghi lại, ngài xem qua là biết."

Video bắt đầu phát, người đàn ông vẻ mặt sợ hãi, rõ ràng đã bị con hổ cười này của trợ lý Phương dọa cho một trận.

Hắn ngồi dưới đất, xung quanh bừa bộn, giọng nói đứt quãng.

"Thằng... thằng nhóc đó, chúng tôi dùng ba chiếc xe chặn nó ở lề đường, nó... nó chẳng sợ gì cả, còn nói cái gì đổi chỗ, chỗ đó không phải khu vực đỗ xe, đòi hai mươi tệ phí điều phối."

"Nó điên cuồng như chó dại vậy, một mình hạ gục tất cả mười ba người bọn tôi. Tôi còn may mắn chán, chỉ có một thằng đàn em bị đánh rụng hai cái răng."

"Còn có đứa khác, bị đánh gãy xương luôn..."

"Đánh xong, thằng nhóc đó còn đòi tiền chúng tôi, ba nghìn chín trăm tám mươi phí điều phối xe..."

Trợ lý Phương nghe lại một lần nữa.

Nghĩ lại đêm đó sau khi nhận được điện thoại, anh ta đã thật lòng lo lắng cho Giang Thanh một thời gian.

Đột nhiên anh ta thấy mình thật đáng thương, bị lừa đến xoay như chong chóng.

Quả thật là một con thỏ nhỏ tinh ranh xảo quyệt.

Triều Yến cũng không ngờ tình huống lại như vậy, nhớ lại lúc khâu vết thương, chàng trai nằm trong lòng hắn ngoan đến mức không dám thở mạnh.

Khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo như một con thú hoang được thuần hóa, thu liễm hết bản năng hung dữ thô bạo trước mặt hắn.

Sự thật quả đúng là như vậy.

Trước mặt người khác thì hung dữ ngang ngược, phát điên lên đánh một chọi mười ba, đánh gãy xương rụng răng người ta, còn đòi tiền, chẳng chịu thiệt chút nào.

Còn trước mặt hắn, khâu mỗi mũi kim đều phải ôm.

Trợ lý Phương lén nhìn sắc mặt của cấp trên, vẫn như thường lệ không thể đọc được cảm xúc gì.

Nhưng Phương Tự từ khi còn học đại học đã làm việc với Triều Yến, vẫn có thể nhìn ra được đôi chút.

Ông chủ của họ không hề để tâm đến lời nói dối của cậu Giang đêm hôm đó.

Cũng phải, trong chuyện này, bất kể Giang Thanh nói dối thế nào, đều chỉ là những mánh khóe nhỏ không đáng kể.

Cậu là nạn nhân tuyệt đối.

Triều Yến bỏ qua chuyện nhỏ này, nhạt giọng hỏi: "Có ai nói là ai sai người ra tay với Giang Thanh không?"

Trợ lý Phương nói: "Đối phương dùng máy đổi giọng nói, không nhận ra được giọng, số điện thoại mua từ một con bạc, giao dịch trực tiếp bằng tiền mặt, tốn năm mươi vạn."

"Con bạc đó nói người mua số của anh ta là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, nơi họ giao dịch không có camera giám sát, camera gần nhất cách đó một nghìn mét, thêm vào đó lưu lượng người đông đúc, không có cách nào xác định được mục tiêu."

Đến đây, trợ lý Phương không đưa ra ý kiến gì thêm.

Anh ta đã đặt tất cả những gì có thể điều tra được trước mặt sếp, tiếp theo phải làm sao? Anh ta chỉ cần nghe chỉ thị là được.

Triều Yến im lặng một lúc, lười biếng hạ mí mắt xuống, ngữ điệu khó đoán.

"Anh đến bên Mộ thị, nói chuyện này với Mộ Kiêu một tiếng, nói thẳng là tôi nghi ngờ Mộ Diêu làm, bảo Mộ Kiêu đưa ra sao kê ngân hàng gần đây của Mộ Diêu."

Mộ Diêu chuẩn bị cho chuyện này quả thực có thể nói là chu toàn, ngay cả khi lấy được sao kê ngân hàng của cậu ta, cũng không thể xem là bằng chứng trực tiếp.

Tuy nhiên Triều Yến căn bản không nói lý lẽ gì, hắn cũng chẳng nghĩ đến chuyện văn minh lịch sự trước một vụ bạo lực như vậy.

Đặt chuyện này trước mặt anh trai Mộ Diêu là Mộ Kiêu, bất kể có bằng chứng trực tiếp hay không, cách làm của Triều Yến đã nói lên thái độ của hắn.

Mộ Kiêu với tư cách là người nắm quyền công ty, vì lợi ích, vì tình nghĩa với nhà họ Triều, biết tiếp theo phải làm gì.

...

Vết thương trên cánh tay Giang Thanh lành rất nhanh, chỉ là lúc lành da hơi ngứa khó chịu.

Vết thương nhỏ này đương nhiên không cần dùng đến thuốc hồi phục trong cửa hàng hệ thống, điểm của cậu tuy nhiều, nhưng cũng không cần lãng phí một cách vô ích.

Trong nháy mắt, Giang Thanh đã đến thế giới nhỏ này được một tháng.

Trong lúc chờ đợi tình tiết phát sinh, Giang Thanh bắt đầu sử dụng số tiền còn lại trong tay để tạo ra tài sản mới, để phòng khi cần thiết.

Tối hôm đó, Giang Thanh đến một quán bar tên là Mars.

Vì lần trước đi quán bar bị người ta tán tỉnh suốt dọc đường, làm mất thời gian.

Lần này chàng trai đeo một chiếc khẩu trang đen trên mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén hoang dã, như chim ưng.

Vào bên trong, tiếng ồn ào huyên náo truyền vào tai, làm Đội trưởng Giang nhíu mày, chưa kể đến mùi hương nồng nặc kia.

Mùi rượu pha trộn với đủ loại nước hoa, rất khó chịu.

Ánh sáng lập lòe, sắc thái u ám mờ ám bao phủ quanh chàng trai, vạt áo thun đen được nhét vào trong quần đen.

Tay trái đeo một chiếc vòng bạc rất bình thường, đường nét cơ bắp trên cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, gân xanh nhô lên đan xen dưới làn da màu bánh mật, ẩn chứa vẻ hoang dã.

Thân hình cao ráo cường tráng hoàn hảo đã đủ để thu hút ánh nhìn của vô số nam nữ, chưa kể đến khí chất lạnh lùng sắc bén kia.

Trong mắt những kẻ săn tình, một món hàng ngon như vậy có thể gặp chứ khó cầu.

"Anh đẹp trai, đi một mình à?" Người phụ nữ có thân hình bốc lửa gợi cảm cười nhìn Giang Thanh.

Mái tóc xoăn màu hạt dẻ dưới ánh đèn quán bar có vẻ đẹp như dòng nước chảy, phong tình vạn chủng.

Giang Thanh không ngờ đeo khẩu trang vào mà vẫn nghe được những lời như vậy.

Vị phu nhân này cũng chẳng chọn lọc gì cả, chẳng lẽ cô ta không sợ dưới khẩu trang là một khuôn mặt xấu xí?

Đội trưởng Giang thầm thắc mắc ba giây, lạnh giọng nói: "Có người đi cùng rồi."

Cậu trực tiếp bỏ qua người phụ nữ rời đi, tìm thấy Nguyễn Thư đang ngồi uống rượu giải sầu.

8

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.