TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

"Không sao, đừng sợ..."

Hai từ nhẹ như làn mây ấy khiến trái tim Giang Thanh như ngừng đập.

Cậu nằm yên trong lòng Triều Yến, im như thóc, có vẻ không phải tay bị thương mà là não đã ngừng hoạt động luôn rồi.

Triều Dục khâu xong vết thương mới ngẩng lên nhìn.

Chàng trai có gương mặt anh tuấn kiêu ngạo đang nằm trong lòng em trai mình, trông y chang một con chó hoang vô chủ được nhặt về vậy.

Người dơ bẩn không dám nhúc nhích, sợ sệt như thể lo bị vứt bỏ lần nữa.

"Xong rồi, thường ngày chú ý một chút, không được để dính nước, mấy ngày này ăn uống cũng phải cẩn thận."

Giang Thanh thấy Triều Dục thu dọn đồ đạc, có phần khó khăn khi rời khỏi vòng tay Triều Yến, dù sao thì nhiệm vụ vẫn phải làm, Triều Nhị vẫn phải cứu.

"Bác sĩ Triều, có thể xin số WeChat được không?"

Vừa nói xong, trong lòng Giang Thanh đã hối hận đến mức kêu thảm rồi.

Biết vậy để Triều Yến ôm thêm một lúc nữa! Nằm trong lòng hắn cũng đâu phải không nói chuyện được.

Thiên đường ngọt ngào đó thế là mất rồi!

Mất! Luôn! Rồi!

Triều Dục hơi ngạc nhiên liếc nhìn Giang Thanh, sau đó quay sang Triều Yến đang ngồi bên cạnh.

Thấy hắn không nói gì, hiểu ý là đồng ý, bác sĩ mỉm cười lấy điện thoại ra.

Hai anh em đứng đối diện nhau, Triều Yến cao hơn ba bốn phân, khuôn mặt tuấn mỹ diễm lệ như đóa hoa độc trong rừng sâu, đẹp đến chói mắt và sắc bén.

Còn Triều Dục vẻ ngoài thanh tú, người cũng ôn hòa dịu dàng, như cơn gió tháng tư thoảng qua rừng trúc phủ sương sớm.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Triều Dục nhớ đến chuyện vừa rồi, cợt nhả hạ giọng: "Khâu mỗi cái kim mà phải ôm dỗ, em nghiêm túc đấy à?"

Triều Yến vốn định phủ nhận, nhưng hơi ấm và mồ hôi từ cơ thể chàng trai vẫn còn đọng lại nơi đầu ngón tay.

Hắn chậm rãi vuốt ve đầu ngón tay, giọng có phần nhạt nhòa: "Không phiền đến anh đâu, nhớ nói với mẹ chuyện tối nay, lần trước đã nói rồi, lần này cũng vậy."

Triều Dục khẽ nhướn mày đầy ẩn ý: "Ra là diễn cho anh xem, không dễ dàng gì nhỉ."

Anh đưa tay vỗ lên vai Triều Yến, giọng điệu đầy ý tứ, rõ ràng đang cợt nhả điều gì đó.

"A Yến, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên anh thấy áo em bẩn thế này, mà còn là diễn cho anh xem nữa, thật là cảm kích, cảm kích thật đấy."

Triều Yến liếc nhìn vết bẩn trên áo sơ mi trắng, lùi lại vài bước, tránh tay đối phương.

"Anh chẳng cần phải cảm kích làm gì, cậu ấy bị thương là do em, và đây là yêu cầu duy nhất."

Triều Dục thấy đứa em trai khốn nạn này thật chẳng thú vị gì, gật đầu.

"Biết rồi, đã là tiểu Giang bị thương vì em thì đối xử tốt với cậu ấy một chút, anh về đây."

Triều Yến ừ một tiếng, đóng cửa lại.

Quay lại phòng khách, Giang Thanh vẫn ngồi ở chỗ cũ.

Chỉ có điều vừa thấy hắn đến gần, cậu liền ngồi thẳng người, toàn thân căng cứng, như thể cảm nhận được mối nguy hiểm nào đó.

Triều Yến đi tới, nhặt miếng băng y tế chống nước mà Triều Dục để lại: "Để tôi dán cho cậu, khi tắm sẽ không bị dính nước."

Giang Thanh cảm thấy mình đúng là hết thuốc chữa rồi, nhịp tim lúc này loạn xạ không ra hồn, vành tai nóng bừng.

Thậm chí... cậu thấy giọng lạnh lùng của Triều Yến giờ cũng nghe thật êm tai.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không thể trách cậu.

Ai bảo tên chó Triều nhị không nói một tiếng đã ôm cậu, giống như đánh úp vậy.

Một cái ôm có tác dụng như quả bom ném thẳng xuống đầu, thì cậu đương nhiên phải bị nổ đến tim đập chân run, dư chấn đến giờ vẫn còn âm vang trong cơ thể.

Lại còn bảo an ủi cậu mấy câu nữa chứ, nói cái gì vậy?

—— Đau không?

Cậu là cái thá gì chứ, có thể sợ đau sao?

Chàng trai nhìn Triều Yến bóc miếng băng trong suốt ra, nắm lấy cổ tay cậu rồi dán lên.

Cái cảm giác mát lạnh như ngọc ấy lập tức truyền từ đầu ngón tay vào cánh tay, đệt mẹ, muốn rụng luôn rồi!

Đợi đối phương dán xong, Giang Thanh lập tức rụt tay về, đứng dậy định về phòng.

Đi được hai bước lại quay lại, nhặt cái cặp đặt trên ghế sofa lên, lấp liếʍ nói: "Tổng Triều, tôi, tôi đi tắm đây, người tôi lại vừa bụi vừa máu, bẩn quá."

Triều Yến gật đầu, giọng nhạt nhẽo: "Tôi đi lấy quần áo cho cậu."

Nghe thấy vậy, Giang Thanh chợt nhớ đến bộ đồ đã bị cậu để lại trên giường ở ký túc xá, hơi ngượng: "...Cảm ơn."

Cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm, chàng trai ngồi xuống bên mép bồn tắm đôi âm tường, nhìn nước nóng chảy xuống từ vòi nước mà thất thần.

Đợi nước đầy được một nửa, Giang Thanh đứng dậy cởi bỏ bộ quần áo bẩn thỉu ném sang một bên, dùng vòi hoa sen tắm qua loa.

Bước vào bồn tắm, chàng trai lười nhác ngồi xuống.

Những giọt nước lăn dọc theo làn da màu mật ong của bộ ngực rắn chắc xuống bụng, để lại vết ướt mờ ảo trên cơ bụng săn chắc đẹp đẽ rồi cuối cùng chìm vào làn nước.

Giơ cánh tay bị thương lên, Giang Thanh nhìn những giọt nước trên miếng băng y tế, nhớ đến cảnh lúc nãy bị người đàn ông nắm tay lau đi vết máu và bụi bẩn.

Hơi thở của cậu lập tức rối loạn, nhìn sang đống quần áo để trên kệ gần đó.

Chàng trai do dự một lát rồi nói với hệ thống đang ngồi trên bồn rửa mặt: 【008, cậu đến giờ nghỉ rồi đấy.】

008 lập tức vỗ cánh nhỏ bay qua, ngồi lên thành bồn tắm, ngốc nghếch nói.

【Thời gian nghỉ được cài đặt là từ 10 giờ tối đến 6 giờ sáng hôm sau, nhưng tối nay anh bị thương nên 008 đã hoãn lại hai tiếng rồi.】

Hệ thống thấy mình đúng là một em bé biết thông cảm cho người khác, dùng đôi cánh nhỏ vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình.

【Thời gian hiện tại của tiểu thế giới là 22 giờ 57 phút 09 giây, 008 có thể tiếp tục đồng hành cùng anh thêm 1 tiếng 2 phút 51 giây nữa.】

Giang Thanh không biểu cảm nhìn sang hệ thống bên cạnh, ngữ khí âm trầm chỉ thốt ra hai từ: 【Nghỉ đi.】

Hệ thống lúc này có lẽ đang trục trặc dữ liệu bên trong, hoàn toàn không hiểu được sự bất mãn và sát ý ẩn giấu trong giọng điệu của Tổ trưởng Giang.

【008 sẽ ở bên cạnh anh mà, không vội nghỉ đâu.】

8

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.