TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

Cả cậu và Triều Yến đều là trưởng nhóm của Trung tâm Quản lý Thời không, họ đứng ở cùng một vị trí. Dù cậu đang giả vờ chật vật thế này, nhưng vẫn cảm thấy hơi kém hẳn đối phương một bậc.

Chậc, biết thế này thì đừng giả vờ đáng thương nữa.

Thật mất mặt, thật sự quá mất mặt.

Triều Yến không biết suy nghĩ của Giang Thanh, chỉ thấy chàng trai bị thương rút tay về, còn giấu đi bàn tay dơ bẩn kia.

Không hiểu sao, trong lòng hắn chợt mềm đi một chút.

Giang Thanh đang ngượng ngùng thì một mảng trắng tinh hiện ra trước mắt.

"Lau đi."

Giọng Triều Yến gần hơn lúc nãy, hơi thở ấm áp như đang len lỏi đến gần.

Chàng trai nhìn theo mảng trắng đó, bên dưới làn da trắng như tuyết trên mu bàn tay của người đàn ông là những đường gân mảnh mai màu xanh đan xen nhau.

Ánh mắt cậu lại quay về chiếc khăn tay màu trắng, những nếp gấp chồng lên nhau, trông như một đóa hồng trắng nở trên đầu ngón tay.

Nhận lấy chiếc khăn, Giang Thanh đang định lau mặt thì ngửi thấy mùi gỗ thanh tao pha lẫn hương hoa hồng thoang thoảng, như một đóa hồng nở giữa rừng, cũng như đang nở trước mắt cậu.

Cậu lặng lẽ hạ chiếc khăn xuống, rồi chuyển chủ đề một cách tự nhiên: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Trợ lý Phương ngồi ở ghế phụ lái nghĩ rằng, cậu Giang này thấy Triều tổng ở đây, biết có chỗ dựa rồi nên không sợ nữa, lúc nãy gọi điện nghe thảm thiết thế nào.

Ánh mắt Triều Yến lại rơi xuống vết thương trên cánh tay Giang Thanh, giọng nhạt nhẽo: "Trước tiên đến bệnh viện, xử lý vết thương của cậu rồi kiểm tra toàn thân."

Giang Thanh giả vờ thảm thương thế này là có mục đích riêng, đến bệnh viện thì còn chơi cái khỉ gì nữa.

Cậu hạ thấp giọng, có vẻ đáng thương nói: "Không thể không đến bệnh viện sao? Ba mẹ tôi đều đang nằm viện, nếu tôi cũng vào viện thì cảm thấy không phải điềm lành gì."

Triều Yến nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của Giang Thanh, trầm ngâm một lúc rồi nhìn về phía trước: "Gọi điện cho bác sĩ Lưu, bảo cậu ấy đến Đông Lĩnh Đường một chuyến."

Giang Thanh vừa lén lút nhét chiếc khăn tay vào túi bên cặp sách vừa hạ giọng ra lệnh cho hệ thống: "008, từ giờ trở đi, trong xe này, ngoại trừ Triều Dục, tất cả các cuộc gọi cho bác sĩ khác đều chặn hết."

Hệ thống ngoan ngoãn làm theo, giọng ngây ngô: "Dạ."

Trợ lý Phương không gọi được cho bác sĩ Lưu, lập tức đổi sang một bác sĩ khác, vẫn không thể kết nối.

Đến bác sĩ thứ ba, trợ lý Phương cảm thấy hơi lạ, đổi sang điện thoại khác nhưng kết quả vẫn thế.

Triều Yến chú ý thấy trợ lý Phương cứ liên tục gọi điện mà không nói gì, lạnh nhạt hỏi: "Không gọi được à?"

Trợ lý Phương quay đầu lại, có vẻ sốt ruột: "Vâng, thưa Triều tổng, tôi đổi sang điện thoại khác cũng không được, không biết có phải do sóng ở đây không tốt không ạ?"

Triều Yến lấy điện thoại ra, khi đang lướt xem lịch sử cuộc gọi thì dưới sự điều khiển của 008, điện thoại trực tiếp kết nối với Triều Dục.

Đầu dây bên kia nghe máy rất nhanh, giọng người đàn ông ôn hòa vang lên.

"Có chuyện gì vậy? A Yến."

"Không có gì anh, vô tình bấm..." Triều Yến chưa nói hết câu thì chàng trai bên cạnh không biết thế nào lại đυ.ng phải chỗ bị thương, đau đến hít một hơi lạnh.

Giang Thanh làm bộ ôm cánh tay mình, giọng đầy vẻ giả tạo: "À, Triều tổng đang gọi điện à, tôi có làm phiền anh không? Xin lỗi nhé."

Triều Dục bên kia điện thoại nghe thấy giọng chàng trai, khẽ sững lại: "Là tiểu Giang đó à?"

Triều Yến lạnh nhạt ừ một tiếng.

Triều Dục lại tỏ ra khá hứng thú với Giang Thanh, anh cảm thấy trước mặt chàng trai này, đứa em trai dường như sinh ra đã thiếu cảm xúc của mình lại sống động hơn bình thường.

Anh hạ giọng đùa: "Gặp nhau muộn thế này, tối nay định qua đêm cùng nhau à?"

Triều Yến khẽ mấp máy môi không thành tiếng: "Có việc, cậu ấy..."

Giang Thanh giả vờ vô tình ngắt lời người đàn ông, giọng điệu làm màu đến mức cậu tự nổi da gà: "Ái, sao lại chảy máu nữa rồi?"

Triều Yến nghe vậy liền nhìn sang, vết thương trên cánh tay chàng trai có chút bung ra, máu tươi chảy dọc theo cánh tay màu lúa mì thon dài tạo thành một vệt đỏ, sắc nét đến chói mắt.

Đồng thời, giọng Triều Dục vang lên từ điện thoại: "Tiểu Giang bị thương à? Không sao chứ? Các em đang ở bệnh viện phải không?"

Triều Yến vẫn nhìn vết thương của chàng trai, giọng lạnh lùng: "Cậu ấy không muốn đến bệnh viện, em đang định bảo bác sĩ Lưu qua một chuyến."

Người đàn ông vừa dứt lời, Giang Thanh bên cạnh khẽ nói: "Triều tổng, trợ lý Phương không phải nói là gọi không được sao? Bên đường có hiệu thuốc, mua ít betadine với băng gạc là được rồi, tôi không sao đâu."

Một từ, trà. Hai từ, trà thượng hạng.

Hôm nay cậu thật sự pha một ấm trà lớn, hương trà tỏa ngát.

Triều Yến sớm đã phát hiện ra chàng trai có điểm không bình thường, câu nói vừa rồi rõ ràng không phải nói cho hắn nghe, mà là cho người ở đầu dây bên kia.

Hắn không vạch trần Giang Thanh, ánh mắt dừng lại trên gương mặt đối phương một lúc, nhạt như một làn sương mỏng chậm rãi lướt qua, không để lại chút dấu vết nào.

Triều Dục không nhận ra Giang Thanh chỉ vài câu đã sắp xếp mình rõ ràng mạch lạc, giọng điệu ôn hòa cất lên.

"Không gọi được cho bác sĩ Lưu à? Vậy để anh qua xem vết thương cho cậu ấy một chút, cậu ấy đang ở chỗ em phải không?"

Triều Yến thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nói: "Ừm."

Sau khi cúp máy, Triều Yến nhìn ra ngoài, cảnh đêm thành phố hoang vắng hiện vào tầm mắt, ngón tay trắng trẻo khẽ gõ nhẹ lên đầu gối.

"Bị thương rồi mà còn không thật thà, miệng không một câu thật."

Giang Thanh tùy ý lắc lắc cánh tay đang chảy máu, làm bộ làm tịch nói: "Vết thương của tôi đúng là lại bung ra, đang chảy máu, điện thoại của trợ lý Phương cũng đúng là không gọi được. Triều tổng, tôi chỗ nào không thật lòng, anh đừng oan cho tôi chứ."

Triều Yến liếc mắt nhạt nhẽo, đôi mắt đen láy không rõ cảm xúc: "Nói đi, rốt cuộc muốn làm gì?"

Giang Thanh dùng tay không bị thương, chấm máu của mình từ từ vẽ ba vệt máu lên cánh tay, giọng lơ đãng.

"Không muốn làm gì cả, lần trước anh trai anh nói với mẹ anh là bên cạnh anh đã có người, hôm nay gặp tôi xong, có khi cũng sẽ nói với mẹ anh chuyện này."

Giang Thanh ánh mắt u tối nhìn về phía người đàn ông, giọng trầm thấp nói: "Tôi nói không sai chứ?"

8

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.