0 chữ
Chương 7
Quyển 1 - Chương 7
Phương Trường Viên không khỏi có chút thất vọng, nhưng lại càng thêm hứng thú với Thượng Thời. Thượng Thời càng tỏ ra bình tĩnh, y càng muốn anh có chút phản ứng.
Y đúng là... Quá đáng!
Những người đứng chắn trước mặt tránh ra, Thượng Thời bước vào phòng. Phương Trường Viên bám theo sát phía sau như sợ anh đổi ý rồi chuồn mất khỏi tầm mắt y.
Thượng Thời liếc nhìn Lôi Hình đang cởi trần, biết màn này là cố ý diễn cho mình xem, anh nhếch mép cười ấm áp, như một người lớn nhìn lũ trẻ con nghịch ngợm, lấy một chiếc hộp giữ nhiệt ra khỏi túi giữ ấm.
Khoảnh khắc hộp giữ nhiệt mở ra, hương thơm nhè nhẹ của canh thịt hòa tan vào mùi thuốc lá và rượu trong không khí.
Thượng Thời hơi cong khóe miệng nhìn Lôi Hình, giọng nói cũng dịu dàng: "Lần đầu gặp mặt, không biết nên tặng gì cho phải nên tôi cố ý nấu một ít canh pín dê, nghĩ rằng chắc là sẽ có lợi cho các cậu."
Thường thì chẳng ai mới gặp lần đầu đã đem xuân cung đồ ra khoe, cũng chẳng ai lại mang canh pín dê đến tặng. Đã vậy, anh còn chẳng thèm hỏi "Các cậu có muốn nếm thử không?", mà lại phán một câu xanh rờn "Nghĩ rằng chắc là sẽ có lợi cho các cậu."
Thế này thì có khác gì nói thẳng mặt rằng bọn họ "yếu" đâu?
Phương Trường Viên suýt chút nữa thì không nhịn được cười khi thấy Thượng Thời mang canh pín dê đến.
Y muốn cười lắm, nhưng lại không dám, nhỡ đâu người ta lại tưởng y đang cười Thượng Thời, hoặc tệ hơn là cười thằng bạn thân Lôi Hình thì sao.
Lôi Hình đẩy phăng cậu trai xinh đẹp ra, mặt mày cau có. Cơ bắp trên cánh tay hắn ta hơi gồng lên, trông đầy sức mạnh. Hắn ta ngồi phịch xuống ghế, may mà định lực cũng khá, dù hai chân hơi dạng ra nhưng cũng không ai nhìn ra được gì.
Giọng hắn ta khàn khàn như tiếng xát cát trên mặt đất, hắn ta uể oải nhướn mày, nắm tay lại kêu răng rắc: "Ừm... Thật là làm anh tốn công rồi. Canh pín dê à? Nếu anh đút cho tôi thì tôi sẽ uống."
Hắn ta liếʍ nhẹ môi, lau đi vết nước.
Thượng Thời vốn đã đẹp trai, lại còn đeo thêm cặp kính không độ, vẻ yêu dã giảm đi vài phần, thêm vào chút hào hoa phong nhã.
Nguyên chủ đeo kính là để trông chững chạc hơn. Dù sao tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, chỉ là trông có vẻ chưa đủ trưởng thành nên anh mới phải nhờ đến mấy món đồ bên ngoài.
Thấy rõ ràng là mấy người này đang gây khó dễ cho mình, Thượng Thời nghĩ bụng bọn họ chỉ là mấy đứa trẻ con, không đáng so đo, cứ dạy dỗ qua loa là được rồi nên anh cũng chẳng thèm để bọn họ được như ý.
"Văn Ngọc sẽ ghen đấy."
Một câu nói nhẹ bẫng nhưng lại khiến cho Lôi Hình nghẹn không. Mặt hắn ta tái mét, cố kéo khóe môi cười gượng, lộ ra vẻ âm lệ.
Lời này nghe qua thì có vẻ xuôi tai, nhưng nếu Đậu Văn Ngọc thật sự để ý Thượng Thời, thật sự ghen, thì đã chẳng nằm trong vòng tay người khác, để Thượng Thời đến gặp bọn họ một mình thế này.
Màn dạo đầu ngắn ngủi kết thúc, giờ mới đến tiết mục chính.
Phương Trường Viên nhìn chằm chằm Thượng Thời đang hết vén tay áo lên rồi lại buông xuống. Nói thế nào nhỉ? Một động tác đơn giản thôi, nhưng khi Thượng Thời làm thì lại trở nên khác lạ.
Từ trên xuống dưới, Thượng Thời toát ra vẻ nhu hòa, dịu dàng. Tất nhiên, y không có ý gì với Thượng Thời, bởi vì vẻ dịu dàng này chỉ có thể thấy ở những người lớn tuổi hơn mà thôi.
Y đúng là... Quá đáng!
Những người đứng chắn trước mặt tránh ra, Thượng Thời bước vào phòng. Phương Trường Viên bám theo sát phía sau như sợ anh đổi ý rồi chuồn mất khỏi tầm mắt y.
Thượng Thời liếc nhìn Lôi Hình đang cởi trần, biết màn này là cố ý diễn cho mình xem, anh nhếch mép cười ấm áp, như một người lớn nhìn lũ trẻ con nghịch ngợm, lấy một chiếc hộp giữ nhiệt ra khỏi túi giữ ấm.
Khoảnh khắc hộp giữ nhiệt mở ra, hương thơm nhè nhẹ của canh thịt hòa tan vào mùi thuốc lá và rượu trong không khí.
Thượng Thời hơi cong khóe miệng nhìn Lôi Hình, giọng nói cũng dịu dàng: "Lần đầu gặp mặt, không biết nên tặng gì cho phải nên tôi cố ý nấu một ít canh pín dê, nghĩ rằng chắc là sẽ có lợi cho các cậu."
Thế này thì có khác gì nói thẳng mặt rằng bọn họ "yếu" đâu?
Phương Trường Viên suýt chút nữa thì không nhịn được cười khi thấy Thượng Thời mang canh pín dê đến.
Y muốn cười lắm, nhưng lại không dám, nhỡ đâu người ta lại tưởng y đang cười Thượng Thời, hoặc tệ hơn là cười thằng bạn thân Lôi Hình thì sao.
Lôi Hình đẩy phăng cậu trai xinh đẹp ra, mặt mày cau có. Cơ bắp trên cánh tay hắn ta hơi gồng lên, trông đầy sức mạnh. Hắn ta ngồi phịch xuống ghế, may mà định lực cũng khá, dù hai chân hơi dạng ra nhưng cũng không ai nhìn ra được gì.
Hắn ta liếʍ nhẹ môi, lau đi vết nước.
Thượng Thời vốn đã đẹp trai, lại còn đeo thêm cặp kính không độ, vẻ yêu dã giảm đi vài phần, thêm vào chút hào hoa phong nhã.
Nguyên chủ đeo kính là để trông chững chạc hơn. Dù sao tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, chỉ là trông có vẻ chưa đủ trưởng thành nên anh mới phải nhờ đến mấy món đồ bên ngoài.
Thấy rõ ràng là mấy người này đang gây khó dễ cho mình, Thượng Thời nghĩ bụng bọn họ chỉ là mấy đứa trẻ con, không đáng so đo, cứ dạy dỗ qua loa là được rồi nên anh cũng chẳng thèm để bọn họ được như ý.
"Văn Ngọc sẽ ghen đấy."
Lời này nghe qua thì có vẻ xuôi tai, nhưng nếu Đậu Văn Ngọc thật sự để ý Thượng Thời, thật sự ghen, thì đã chẳng nằm trong vòng tay người khác, để Thượng Thời đến gặp bọn họ một mình thế này.
Màn dạo đầu ngắn ngủi kết thúc, giờ mới đến tiết mục chính.
Phương Trường Viên nhìn chằm chằm Thượng Thời đang hết vén tay áo lên rồi lại buông xuống. Nói thế nào nhỉ? Một động tác đơn giản thôi, nhưng khi Thượng Thời làm thì lại trở nên khác lạ.
Từ trên xuống dưới, Thượng Thời toát ra vẻ nhu hòa, dịu dàng. Tất nhiên, y không có ý gì với Thượng Thời, bởi vì vẻ dịu dàng này chỉ có thể thấy ở những người lớn tuổi hơn mà thôi.
12
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
