0 chữ
Chương 28
Quyển 1 - Chương 28
"Thượng Thời?" Người đàn ông chậm rãi đưa một đôi tay trắng nõn như tay phụ nữ ra: “Tôi là Trình Mạc Nguyên, chú nhỏ của Đậu Văn Ngọc."
Anh ta hơi dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại của Thượng Thời như có như không, như thể cố tình nhấn mạnh rằng mình là chú nhỏ của Đậu Văn Ngọc.
Ít nhiều gì thì Thượng Thời cũng có chút xấu hổ. Hẳn là Trình Mạc Nguyên đã thấy anh đang tìm kiếm thông tin về anh ta trên mạng.
Anh bắt tay Trình Mạc Nguyên một cách hời hợt rồi lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Trình Mạc Nguyên là chú nhỏ của Đậu Văn Ngọc, cũng coi như là chú của anh, nhưng người chú này lại cực kỳ trẻ tuổi, trông lớn hơn anh không bao nhiêu.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu nhạt, bên trong là áo len cao cổ màu trắng. Đường nét ngũ quan quá mức âm nhu, đuôi mắt dài và hẹp.
Mặc dù ánh mắt anh ta thuần khiết nhưng lại khiến người ta có cảm giác tính toán, thâm sâu khó lường.
Nếu phải miêu tả kỹ hơn, Trình Mạc Nguyên giống như một thái giám chuyên sử dụng hình pháp tra tấn người trong cung thời xưa, vẻ âm lệ và độc ác trong mắt thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh ta nhìn như ôn hòa, nhưng ánh mắt lưu chuyển lại ẩn chứa sự tàn nhẫn như sắp biến thành thực thể, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Hai người nhẹ nhàng nắm tay rồi buông ra. Thượng Thời để ý thấy Trình Mạc Nguyên còn đang kéo vali hành lý. Với tư cách là người bề dưới, anh vẫn nên hỏi một câu cho phải phép: "Chú nhỏ, để tôi giúp chú."
Trình Mạc Nguyên kín đáo đánh giá Thượng Thời. So với ảnh chụp, anh còn xinh đẹp hơn nhiều. Nếu chưa từng gặp Thượng Thời, hẳn sẽ chẳng ai tin trên đời lại có người đàn ông nào tinh xảo đến thế, cứ như hồ ly biến thành, toát ra vẻ quyến rũ chết người.
"Được rồi, vất vả cho cậu." Trình Mạc Nguyên đưa hành lý cho Thượng Thời rồi đi thẳng.
Thượng Thời nhìn công việc mình đã cố gắng giành lấy, lặng lẽ đuổi theo bóng dáng người chú.
Tuy nói là đến đón người nhưng Thượng Thời lại chẳng có xe. May mà anh đã gọi xe công nghệ trước.
Dù Trình Mạc Nguyên vô dụng đến đâu cũng là tổng tài của một công ty niêm yết, anh không trơ trẽn đến mức để vị tổng tài này ngồi taxi. Nguyên chủ không có nhiều tiền, nhưng mua một chiếc xe thì không thành vấn đề.
Chỉ là nguyên chủ cảm thấy tự lái xe quá nguy hiểm, lỡ ngày nào đó xảy ra tai nạn thì toi mạng, nên anh thà giao mạng mình cho các bác tài còn hơn tự lái.
Thượng Thời ngồi cạnh Trình Mạc Nguyên, thỉnh thoảng lại ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Vì Trình Mạc Nguyên là trưởng bối trên danh nghĩa nên dù trông cả hai không chênh lệch nhau là mấy, anh cũng không dám tùy tiện cầm điện thoại nghịch như Trình Mạc Nguyên.
"Hồi trước tôi không thể đến dự lẽ cưới của cậu và Văn Ngọc, tiền mừng cũng chưa gửi. Giờ tôi muốn bù lại, nhưng đưa tiền thì sáo rỗng quá. Tiểu Thượng, cậu có đặc biệt thích món đồ gì không?"
Trình Mạc Nguyên vắt chéo đôi chân dài. Tuy ngũ quan anh ta hài hòa nhưng đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, tạo cho người ta cảm giác tàn nhẫn.
Thượng Thời khẽ giật mình. Chẳng phải mấy hôm trước anh vừa dùng cái giọng điệu dỗ trẻ con này hay sao? Đúng là phong thủy luân chuyển, thoáng chốc anh đã thành trẻ con trước mặt Trình Mạc Nguyên rồi.
Anh nghiêm túc suy nghĩ nhưng nhất thời chẳng nghĩ ra thứ gì: “Chú nhỏ, tôi có thể nợ được không?"
"Được thôi.” Trình Mạc Nguyên nhếch đôi môi mỏng: "Vậy cứ cho cậu nợ trước vậy."
Anh ta hơi dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại của Thượng Thời như có như không, như thể cố tình nhấn mạnh rằng mình là chú nhỏ của Đậu Văn Ngọc.
Ít nhiều gì thì Thượng Thời cũng có chút xấu hổ. Hẳn là Trình Mạc Nguyên đã thấy anh đang tìm kiếm thông tin về anh ta trên mạng.
Anh bắt tay Trình Mạc Nguyên một cách hời hợt rồi lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Trình Mạc Nguyên là chú nhỏ của Đậu Văn Ngọc, cũng coi như là chú của anh, nhưng người chú này lại cực kỳ trẻ tuổi, trông lớn hơn anh không bao nhiêu.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu nhạt, bên trong là áo len cao cổ màu trắng. Đường nét ngũ quan quá mức âm nhu, đuôi mắt dài và hẹp.
Nếu phải miêu tả kỹ hơn, Trình Mạc Nguyên giống như một thái giám chuyên sử dụng hình pháp tra tấn người trong cung thời xưa, vẻ âm lệ và độc ác trong mắt thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh ta nhìn như ôn hòa, nhưng ánh mắt lưu chuyển lại ẩn chứa sự tàn nhẫn như sắp biến thành thực thể, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Hai người nhẹ nhàng nắm tay rồi buông ra. Thượng Thời để ý thấy Trình Mạc Nguyên còn đang kéo vali hành lý. Với tư cách là người bề dưới, anh vẫn nên hỏi một câu cho phải phép: "Chú nhỏ, để tôi giúp chú."
Trình Mạc Nguyên kín đáo đánh giá Thượng Thời. So với ảnh chụp, anh còn xinh đẹp hơn nhiều. Nếu chưa từng gặp Thượng Thời, hẳn sẽ chẳng ai tin trên đời lại có người đàn ông nào tinh xảo đến thế, cứ như hồ ly biến thành, toát ra vẻ quyến rũ chết người.
Thượng Thời nhìn công việc mình đã cố gắng giành lấy, lặng lẽ đuổi theo bóng dáng người chú.
Tuy nói là đến đón người nhưng Thượng Thời lại chẳng có xe. May mà anh đã gọi xe công nghệ trước.
Dù Trình Mạc Nguyên vô dụng đến đâu cũng là tổng tài của một công ty niêm yết, anh không trơ trẽn đến mức để vị tổng tài này ngồi taxi. Nguyên chủ không có nhiều tiền, nhưng mua một chiếc xe thì không thành vấn đề.
Chỉ là nguyên chủ cảm thấy tự lái xe quá nguy hiểm, lỡ ngày nào đó xảy ra tai nạn thì toi mạng, nên anh thà giao mạng mình cho các bác tài còn hơn tự lái.
Thượng Thời ngồi cạnh Trình Mạc Nguyên, thỉnh thoảng lại ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Vì Trình Mạc Nguyên là trưởng bối trên danh nghĩa nên dù trông cả hai không chênh lệch nhau là mấy, anh cũng không dám tùy tiện cầm điện thoại nghịch như Trình Mạc Nguyên.
Trình Mạc Nguyên vắt chéo đôi chân dài. Tuy ngũ quan anh ta hài hòa nhưng đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, tạo cho người ta cảm giác tàn nhẫn.
Thượng Thời khẽ giật mình. Chẳng phải mấy hôm trước anh vừa dùng cái giọng điệu dỗ trẻ con này hay sao? Đúng là phong thủy luân chuyển, thoáng chốc anh đã thành trẻ con trước mặt Trình Mạc Nguyên rồi.
Anh nghiêm túc suy nghĩ nhưng nhất thời chẳng nghĩ ra thứ gì: “Chú nhỏ, tôi có thể nợ được không?"
"Được thôi.” Trình Mạc Nguyên nhếch đôi môi mỏng: "Vậy cứ cho cậu nợ trước vậy."
12
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
