0 chữ
Chương 6
Chương 6: Chiến lược của thứ nữ ở cổ đại
“Lục muội muội thật là kiêu ngạo, biết rõ chúng ta đến còn không ra ngoài chào đón, ngược lại còn bắt chúng ta phải đợi ở cửa.”
"Lục muội muội gì chứ? Xem bộ dạng của hồ ly tinh này cũng xứng làm muội muội của chúng ta? Ha ha.”
Ngọc Cầm không chịu nổi thái độ bình tĩnh của cô.
Thấy cô chỉ là vẻ mặt cười nhàn nhạt nhìn mình, không nói gì, trông không giống một thiếu nữ mới mười ba tuổi, nàng càng cảm thấy không thoải mái, cười lạnh nói: "Sao vậy?Ngay cả quy củ cũng quên mất, không biết khi gặp ta và tam tỷ phải chào hỏi sao?"
Nói xong nàng cũng không đợi Ngọc Mặc giải thích, liền đối với mấy nha hoàn vυ" già đứng phía sau nói: “Xem ra hôm nay lục tiểu thư cần phải học một ít phép tắc, các ngươi biết nên làm gì rồi đấy."
Mấy vυ" già nhìn nhau, âm thầm đem cài trâm vàng xem như vũ khí nắm ở trong tay.
Trước khi đi phu nhân liền dặn dò, không được giữ lại lục tiểu thư giống như hồng nhan hoạ thủy này, lập tức gϊếŧ chết thì không cần. Nhưng cần phải cắt vài đường trên mặt để hủy diệt khuôn mặt của cô.
Chẳng trách phu nhân và tiểu thư tàn nhẫn như vậy, dù gì chỉ là một thứ nữ thấp hèn lại muốn làm lu mờ đích nữ cao quý, không gia tộc nào có thể để yên chuyện này.
Chỉ cần hủy hoại khuôn mặt của cô thì cuộc hôn nhân với hầu phủ liền hủy bỏ.
Mặc dù như thế, mấy vυ" già vẫn nói: "Lục tiểu thư, bọn nô tài đắc tội.”
Nói xong liền phất tay áo xông tới, mấy nha hoàn lực lưỡng nhân cơ hội này chặn đường lui, không cho Ngọc Mặc chạy thoát.
Ngọc Nhạn và Ngọc Cầm đã lộ ra nụ cười đắc ý đứng nhìn ở một bên, tiểu nha hoàn của Lâm Ngọc Mặc muốn xông lên bảo vệ chủ nhân của mình, nhưng nàng dễ dàng bị ghim xuống đất và miệng bị chặn lại, giống như là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe.
Chỉ có Lâm Ngọc Mặc vẫn bình tĩnh, không thèm quan tâm, cô chỉ mỉm cười rồi ở một góc độ không ai chú ý, nhẹ giọng nói câu: "Trò chơi tạm dừng.”
Trong khoảnh khắc này, mọi cảnh tượng trên thế giới này đột nhiên đóng băng.
Đám vυ" già vẫn bao vây cô nhưng không hề động đậy, tất cả tiếng hít thở và tiếng bước chân đều yên lặng, nụ cười đắc ý độc ác của Ngọc Nhạn và Ngọc Cầm cũng dừng ở trên mặt bọn họ không biến mất.
Điều kì lạ nhất là cơn gió cũng dừng lại, hoa lá cây cối bị đóng băng như một bức ảnh.
Ngọc Mặc thở dài, lẩm bẩm về một nơi không rõ trong hư không với vẻ mặt buồn bã nói: "Trò chơi xuyên không của thứ nữ này thật là chán.”
"Chán ở chỗ nào?"
Một thiếu nữ xuất hiện trong hư không, diện mạo của cô ấy không rõ ràng lắm, giọng nói thật êm tai. Nhưng hình dáng của cô ấy mờ nhạt, như thể đang trôi nổi trong gió.
"Đây chính là trò chơi xuyên không thuộc thể loại thứ nữ kinh điển. Chính là ngài, công chúa đã nói muốn chọn trò chơi ngẫu nhiên còn có chút thử thách, nên hệ thống mới giới thiệu trò này cho ngài."
"Lục muội muội gì chứ? Xem bộ dạng của hồ ly tinh này cũng xứng làm muội muội của chúng ta? Ha ha.”
Ngọc Cầm không chịu nổi thái độ bình tĩnh của cô.
Thấy cô chỉ là vẻ mặt cười nhàn nhạt nhìn mình, không nói gì, trông không giống một thiếu nữ mới mười ba tuổi, nàng càng cảm thấy không thoải mái, cười lạnh nói: "Sao vậy?Ngay cả quy củ cũng quên mất, không biết khi gặp ta và tam tỷ phải chào hỏi sao?"
Nói xong nàng cũng không đợi Ngọc Mặc giải thích, liền đối với mấy nha hoàn vυ" già đứng phía sau nói: “Xem ra hôm nay lục tiểu thư cần phải học một ít phép tắc, các ngươi biết nên làm gì rồi đấy."
Mấy vυ" già nhìn nhau, âm thầm đem cài trâm vàng xem như vũ khí nắm ở trong tay.
Chẳng trách phu nhân và tiểu thư tàn nhẫn như vậy, dù gì chỉ là một thứ nữ thấp hèn lại muốn làm lu mờ đích nữ cao quý, không gia tộc nào có thể để yên chuyện này.
Chỉ cần hủy hoại khuôn mặt của cô thì cuộc hôn nhân với hầu phủ liền hủy bỏ.
Mặc dù như thế, mấy vυ" già vẫn nói: "Lục tiểu thư, bọn nô tài đắc tội.”
Nói xong liền phất tay áo xông tới, mấy nha hoàn lực lưỡng nhân cơ hội này chặn đường lui, không cho Ngọc Mặc chạy thoát.
Ngọc Nhạn và Ngọc Cầm đã lộ ra nụ cười đắc ý đứng nhìn ở một bên, tiểu nha hoàn của Lâm Ngọc Mặc muốn xông lên bảo vệ chủ nhân của mình, nhưng nàng dễ dàng bị ghim xuống đất và miệng bị chặn lại, giống như là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe.
Trong khoảnh khắc này, mọi cảnh tượng trên thế giới này đột nhiên đóng băng.
Đám vυ" già vẫn bao vây cô nhưng không hề động đậy, tất cả tiếng hít thở và tiếng bước chân đều yên lặng, nụ cười đắc ý độc ác của Ngọc Nhạn và Ngọc Cầm cũng dừng ở trên mặt bọn họ không biến mất.
Điều kì lạ nhất là cơn gió cũng dừng lại, hoa lá cây cối bị đóng băng như một bức ảnh.
Ngọc Mặc thở dài, lẩm bẩm về một nơi không rõ trong hư không với vẻ mặt buồn bã nói: "Trò chơi xuyên không của thứ nữ này thật là chán.”
"Chán ở chỗ nào?"
Một thiếu nữ xuất hiện trong hư không, diện mạo của cô ấy không rõ ràng lắm, giọng nói thật êm tai. Nhưng hình dáng của cô ấy mờ nhạt, như thể đang trôi nổi trong gió.
4
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
