0 chữ
Chương 4
Chương 4: Chiến lược của thứ nữ ở cổ đại
Ai có thể ngờ một thứ nữ bà nghĩ rằng dù là ở chỗ nào cũng không biết trổ tài lại được thế tử để mắt tới.
Phủ Dương Ninh Hầu đó là nơi nào? Đó là thế gia thừa kế huân tước, không chỉ có gia tài đồ sộ, Dương Ninh hầu còn được hoàng thượng xem trọng, thế tử cũng rất triển vọng mới 18 tuổi đã thi đỗ tiến sĩ, hoàn toàn không giống như đám con cháu ăn chơi hư hỏng xuất thân từ thế gia khác, còn ở ngự tiền bị chỉ điểm trúng Thám Hoa, đúng là tuổi trẻ tài cao.
Nghe nói gia giáo của Dương Ninh hầu rất nghiêm khắc, ngay cả bên cạnh thế tử còn không có thông phòng tiểu thϊếp chỉ một lòng đọc sách rất có tài năng, tuổi trẻ tuấn tài như vậy ai mà không thích chứ?
Nghĩ đến đây, đại phu nhân Lưu thị đang đi trên đường tức giận mà suýt muốn cắn răng hàm của mình.
Bà chỉ có thể trách mình không ngờ tiểu thứ nữ bà không để vào mắt này lại lớn lên thành một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy. Cô mới mười ba tuổi đã biết che giấu khuyết điểm, đem vẻ đẹp của mình che giấu.
Càng đáng ghét hơn là Ngọc Nhạn và Ngọc Cầm còn nói, đồ tiện nhân này còn được mời đánh một khúc đàn ở trước mặt phu nhân Dương Ninh hầu.
Bạn đầu họ muốn xem cô làm trò cười, ai ngờ một tay kỹ thuật luyện cầm của cô khiến mọi người sửng sốt. Ngay cả phu nhân hầu phủ nghe được cũng yêu thích khen ngợi rất nhiều, sau đó lại đến tài năng thơ họa của cô, vậy mà cũng áp đảo toàn trường.
Kể từ đó, người trở thành làm nền thật sự lại thành hai nữ nhi của mình, đồ tiện nhân. Ai mà biết cô rốt cuộc học được mấy tài nghệ đó ở đâu còn giấu tài như thế nào để đến hôm nay cắn ngược lại bà.
Đại phu nhân Lưu thị tức giận đi đến, vừa tới cửa đã không nhịn được, bà trừng mắt tiểu nha hoàn khiến nàng chân cẳng mềm nhũn còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy bà lạnh lùng nói: "Tiểu thư của các ngươi có ở bên trong không?"
“Có... Có...” Tiểu nha hoàn sợ sệt trả lời, lại thấy Chu ma ma cùng phòng của đại phu nhân Lưu thị vội vã đi đến, đối với đại phu nhân Lưu thị thì thầm vài câu.
“Lão gia sớm không trở về trễ không trở về, cố tình ngay lúc này?" Đại phu nhân Lưu thị nhíu mày, trừng mắt nhìn vẻ mặt tái mét của tiểu nha hoàn, sau đó xoay người nói: “Chúng ta đi thôi."
"Mẫu thân!” Ngọc Nhạn không cam lòng dậm chân nói: “Mẫu thân không phải nói hôm nay muốn đến đây dạy dỗ tiện nhân này một bài học sao? Sao lại buông tha muội ấy dễ như vậy?"
“Được rồi, lời nói này để người khác nghe thấy giống cái gì, các con vẫn là đại tiểu thư danh môn đấy.” Lưu thị trách mắng: "Phụ thân con đã trở về, còn có một chuyện muốn tìm ta thương lượng, muốn dạy dỗ nàng khi nào mà không có cơ hội?"
Phủ Dương Ninh Hầu đó là nơi nào? Đó là thế gia thừa kế huân tước, không chỉ có gia tài đồ sộ, Dương Ninh hầu còn được hoàng thượng xem trọng, thế tử cũng rất triển vọng mới 18 tuổi đã thi đỗ tiến sĩ, hoàn toàn không giống như đám con cháu ăn chơi hư hỏng xuất thân từ thế gia khác, còn ở ngự tiền bị chỉ điểm trúng Thám Hoa, đúng là tuổi trẻ tài cao.
Nghe nói gia giáo của Dương Ninh hầu rất nghiêm khắc, ngay cả bên cạnh thế tử còn không có thông phòng tiểu thϊếp chỉ một lòng đọc sách rất có tài năng, tuổi trẻ tuấn tài như vậy ai mà không thích chứ?
Nghĩ đến đây, đại phu nhân Lưu thị đang đi trên đường tức giận mà suýt muốn cắn răng hàm của mình.
Càng đáng ghét hơn là Ngọc Nhạn và Ngọc Cầm còn nói, đồ tiện nhân này còn được mời đánh một khúc đàn ở trước mặt phu nhân Dương Ninh hầu.
Bạn đầu họ muốn xem cô làm trò cười, ai ngờ một tay kỹ thuật luyện cầm của cô khiến mọi người sửng sốt. Ngay cả phu nhân hầu phủ nghe được cũng yêu thích khen ngợi rất nhiều, sau đó lại đến tài năng thơ họa của cô, vậy mà cũng áp đảo toàn trường.
Kể từ đó, người trở thành làm nền thật sự lại thành hai nữ nhi của mình, đồ tiện nhân. Ai mà biết cô rốt cuộc học được mấy tài nghệ đó ở đâu còn giấu tài như thế nào để đến hôm nay cắn ngược lại bà.
“Có... Có...” Tiểu nha hoàn sợ sệt trả lời, lại thấy Chu ma ma cùng phòng của đại phu nhân Lưu thị vội vã đi đến, đối với đại phu nhân Lưu thị thì thầm vài câu.
“Lão gia sớm không trở về trễ không trở về, cố tình ngay lúc này?" Đại phu nhân Lưu thị nhíu mày, trừng mắt nhìn vẻ mặt tái mét của tiểu nha hoàn, sau đó xoay người nói: “Chúng ta đi thôi."
"Mẫu thân!” Ngọc Nhạn không cam lòng dậm chân nói: “Mẫu thân không phải nói hôm nay muốn đến đây dạy dỗ tiện nhân này một bài học sao? Sao lại buông tha muội ấy dễ như vậy?"
“Được rồi, lời nói này để người khác nghe thấy giống cái gì, các con vẫn là đại tiểu thư danh môn đấy.” Lưu thị trách mắng: "Phụ thân con đã trở về, còn có một chuyện muốn tìm ta thương lượng, muốn dạy dỗ nàng khi nào mà không có cơ hội?"
4
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
