0 chữ
Chương 40
Chương 40
Lục Ngạn Chu ăn cơm xong thì đi lên lầu.
Anh mở cửa bước vào, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy vẫn là Tạ Thành Trạch nhỏ và đáng yêu đang mỉm cười với mình.
“A Trạch, em ăn chưa?” Lục Ngạn Chu hỏi.
“Chưa ăn.”
“Vậy giờ ăn chút đi.” Lục Ngạn Chu nhắc Tạ Thành Trạch ăn uống.
Tạ Thành Trạch không có khẩu vị nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn theo lời anh.
Trong lúc ăn, Tạ Thành Trạch không kìm được mà thất thần — Lục Ngạn Chu thật sự từng theo đuổi An Thần Uyên sao?
Khoảnh khắc vừa rồi Lục Ngạn Chu bước vào, cậu rất muốn đưa tin nhắn An Thần Uyên gửi cho Lục Ngạn Chu xem, muốn anh giải thích rõ ràng với mình.
Nhưng cậu chợt nghĩ, mình và Lục Ngạn Chu chẳng có quan hệ gì cả.
Cậu đúng là đã tỏ tình với Lục Ngạn Chu nhưng anh không đồng ý.
Nếu Lục Ngạn Chu thực sự từng theo đuổi An Thần Uyên, cậu chẳng có lý do gì để chất vấn Lục Ngạn Chu. Còn nếu anh không theo đuổi An Thần Uyên, cậu mà đi hỏi Lục Ngạn Chu thì lại thành ra vô lý gây chuyện.
Chi bằng tự mình tìm thời gian điều tra.
Tạ Thành Trạch nghĩ như vậy nên cậu lại thấy có khẩu vị hơn.
Ngày hôm sau, Lục Ngạn Chu đến công ty.
Mấy ngày Tết vừa qua, anh tích được kha khá công đức. Hỏi ra thì mới biết đó là vì những vật phẩm anh quyên góp đã được gửi đến tay người cần.
Hiện giờ, công đức để cứu Tạ Thành Trạch, anh còn thiếu một nửa. Còn muốn khống chế thế giới nhỏ này thì cần nhiều công đức hơn nữa, có thể đợi Tạ Thành Trạch khỏi rồi từ từ tích lũy.
Đến lúc đó, anh cũng có thể thoải mái hành động.
Lục Ngạn Chu vừa đến công ty, An Thần Uyên đã tìm đến anh, nói: “Lục Ngạn Chu, chúng ta tìm chỗ nói chuyện.”
“Ở đây không nói được sao?” Lục Ngạn Chu hỏi.
“Tìm chỗ yên tĩnh thì hơn.” An Thần Uyên bước ra ngoài. Lần trước, khi chưa đe dọa Lục Ngạn Chu gϊếŧ người, cậu ta đến thẳng văn phòng Lục Ngạn Chu, nói vài câu trực tiếp cũng chẳng sao.
Văn phòng Lục Ngạn Chu không có camera, tình huống bất ngờ thì Lục Ngạn Chu cũng không nghĩ đến việc ghi âm.
Quan trọng nhất là lúc đó cậu ta chẳng nói gì cụ thể.
Nhưng bây giờ… ai biết được Lục Ngạn Chu có đặt thiết bị ghi âm hay quay phim trong văn phòng không?
An Thần Uyên dẫn Lục Ngạn Chu đến lối thoát hiểm của tòa nhà lớn này. Chỗ này không có ai qua lại, cũng chẳng có camera: “Anh nghĩ thế nào rồi?”
“Tôi không dám.” Lục Ngạn Chu lộ vẻ mặt bất an, sợ sệt.
“Anh muốn ngồi tù à?”
“Dĩ nhiên không muốn! Nhưng chuyện lớn thế này, để tôi suy nghĩ kĩ thêm chút.” Lục Ngạn Chu nói.
Lục Ngạn Chu ra vẻ nhát gan sợ phiền phức, An Thần Uyên thật sự chẳng làm gì được anh.
Lục Ngạn Chu lại nói tiếp: “Hơn nữa, cậu ấy mới rời nhà họ Tạ bao lâu chứ? Nếu giờ xảy ra chuyện, người ta nghi ngờ tôi thì sao?”
An Thần Uyên chỉ muốn chửi thề. Tên Lục Ngạn Chu này lúc lấy tiền thì gan to bằng trời, giờ sao lại rụt rè thế này?
Lục Ngạn Chu dỗ dành An Thần Uyên xong, lập tức giả bộ bất an rời khỏi công ty mà đi đến bệnh viện gần đó.
Quỹ từ thiện anh thành lập chủ yếu dùng để chi trả viện phí cho những người không đủ tiền chữa bệnh. Lần này anh đến bệnh viện là để xem qua tình hình.
Sáng nay Lục Ngạn Chu vừa ra khỏi nhà, Tạ Thành Trạch đã về phòng ngủ, mở máy tính ra.
Trước đây, cậu là người để máy tính bật 24/24, mỗi ngày ít nhất 15 tiếng theo dõi tin tức trên mạng.
Sau này, dù thấy tính cách của Lục Ngạn Chu tốt và dành nhiều thời gian ở bên anh hơn nhưng vì lúc đó cậu còn ở nhà họ Tạ, Lục Ngạn Chu về nhà vào buổi tối nên thời gian online của cậu cũng không ít, mỗi ngày vẫn có khoảng bảy đến tám tiếng lên mạng.
Nhưng từ khi đến biệt thự nhà họ Trương… mấy ngày Tết vừa rồi, Lục Ngạn Chu ở nhà suốt, cậu liên tục hơn mười ngày chẳng động đến máy tính.
Hôm nay Tạ Thành Trạch vừa mở máy, đã nhận được một đống tin nhắn. Người hay trò chuyện với cậu nhất còn gửi cả tá tin, hỏi sao cậu không lên mạng.
Tạ Thành Trạch trả lời: “Đón Tết.”
“Ồ! Thủy Thần, anh còn nhớ không? Tết năm ngoái có đám nước ngoài đến gây rối, mọi người đều bận việc ngoài đời, không online liên tục được, chỉ có anh kiên trì giữ vững trận địa!”
Tạ Thành Trạch không trả lời nhưng người kia lại gửi một tràng dài: “Thế là Thủy Thần có người yêu rồi, bỏ rơi tụi này luôn hả?”
Tạ Thành Trạch càng không muốn để ý. Cậu hiện giờ làm gì có người yêu!
Tạ Thành Trạch không thích quản quá nhiều chuyện nhưng cậu thỉnh thoảng vẫn dùng kỹ năng máy tính của mình để dạo qua Tạ Thị hoặc công ty của cậu xem sao.
Lúc này, theo thói quen nên cậu tiến vào hệ thống công ty mình rồi thông qua camera kết nối mạng của công ty, thấy được An Thần Uyên.
An Thần Uyên còn gọi Lục Ngạn Chu đi, hai người đến lối thoát hiểm, không biết nói gì với nhau.
An Thần Uyên… muốn làm gì?
Chẳng lẽ An Thần Uyên không phải để ly gián quan hệ giữa cậu và Lục Ngạn Chu mà là muốn cướp người của cậu?
Một luồng tức giận dâng lên từ đáy lòng Tạ Thành Trạch nhưng cậu đột nhiên khựng lại.
Nếu An Thần Uyên thực sự muốn tranh giành với cậu, cậu không đấu lại nổi.
Ngoài việc có nhiều tiền hơn An Thần Uyên, cậu chẳng có gì vượt trội hơn cậu ta cả.
Từ rất lâu về trước, Tạ Thành Trạch đã để lại một lối vào bí mật trong hệ thống công ty để tự do ra vào. Rất nhanh, cậu lại đột nhập vào máy tính của Lục Ngạn Chu.
Trong máy tính của Lục Ngạn Chu có rất nhiều tệp tài liệu. Cậu không hiểu những thứ liên quan đến kinh doanh nên cũng lười xem nhưng vài đoạn ghi âm và video thì cậu mở ra xem.
Đoạn video Lục Ngạn Chu ghi lại là cảnh anh nói chuyện, thương lượng với An Thần Uyên.
Cờ bạc online?
Ngày nào Lục Ngạn Chu cũng ở bên cậu, chưa từng đánh bạc bao giờ. Trước đây, khi cùng cậu học bài, anh còn lặp đi, lặp lại dặn cậu tuyệt đối không được dính vào cờ bạc, ma túy hay những thứ xấu xa.
Dựa theo những gì Lục Ngạn Chu ghi lại… An Thần Uyên muốn cậu chết?
Lục Ngạn Chu ở trước mặt An Thần Uyên thì giả vờ ứng phó, còn âm thầm giữ lại chứng cứ?
Cậu không ngờ Lục Ngạn Chu cũng biết diễn kịch đấy.
Tạ Thành Trạch hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, tâm trạng lập tức tốt lên.
Thực ra cậu sớm đã biết từ lâu, ba cậu muốn gϊếŧ cậu. Cậu thậm chí còn chuẩn bị sẵn, nếu ngày đó thực sự đến, cậu sẽ để lại đủ bằng chứng khiến ba mình thân bại danh liệt.
Còn bản thân cậu, cậu vốn chẳng muốn sống, tiện thể chết luôn cũng tốt.
Nhưng gần đây Lục Ngạn Chu bảo vệ cậu chu đáo như vậy, ngày nào cũng dặn cậu phải cẩn thận.
Cậu cũng nên làm gì đó chứ.
Tạ Thành Trạch quyết định từ hôm nay, rảnh rỗi sẽ đi tìm chứng cứ phạm pháp của ba mình.
Với tính cách của ba cậu, trước đây chắc chắn không ít lần trốn thuế, lậu thuế!
Dĩ nhiên, nếu muốn quang minh chính đại đưa mấy thứ này cho Lục Ngạn Chu, cần phải có một nguồn gốc rõ ràng…
Tối hôm đó, khi Lục Ngạn Chu về nhà, Tạ Thành Trạch nói: “Anh Ngạn Chu, hôm nay em lên mạng thì bái được một người làm sư phụ!”
“Sư phụ gì cơ?” Lục Ngạn Chu hơi lo lắng, nói: "Trên mạng có mấy người lừa đảo đấy, em cẩn thận.” Tạ Thành Trạch chơi game mà bị ai đó lừa thì khổ.
“Là sư phụ hacker! Anh Ngạn Chu, sư phụ em giỏi lắm, là một hacker luôn!” Tạ Thành Trạch nói.
Lục Ngạn Chu ngẩn ra, đột nhiên nhớ đến tên hacker đã công khai mọi chuyện sau khi Tạ Thành Trạch chết trong cốt truyện gốc.
Anh mở cửa bước vào, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy vẫn là Tạ Thành Trạch nhỏ và đáng yêu đang mỉm cười với mình.
“A Trạch, em ăn chưa?” Lục Ngạn Chu hỏi.
“Chưa ăn.”
“Vậy giờ ăn chút đi.” Lục Ngạn Chu nhắc Tạ Thành Trạch ăn uống.
Tạ Thành Trạch không có khẩu vị nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn theo lời anh.
Trong lúc ăn, Tạ Thành Trạch không kìm được mà thất thần — Lục Ngạn Chu thật sự từng theo đuổi An Thần Uyên sao?
Khoảnh khắc vừa rồi Lục Ngạn Chu bước vào, cậu rất muốn đưa tin nhắn An Thần Uyên gửi cho Lục Ngạn Chu xem, muốn anh giải thích rõ ràng với mình.
Nhưng cậu chợt nghĩ, mình và Lục Ngạn Chu chẳng có quan hệ gì cả.
Cậu đúng là đã tỏ tình với Lục Ngạn Chu nhưng anh không đồng ý.
Nếu Lục Ngạn Chu thực sự từng theo đuổi An Thần Uyên, cậu chẳng có lý do gì để chất vấn Lục Ngạn Chu. Còn nếu anh không theo đuổi An Thần Uyên, cậu mà đi hỏi Lục Ngạn Chu thì lại thành ra vô lý gây chuyện.
Tạ Thành Trạch nghĩ như vậy nên cậu lại thấy có khẩu vị hơn.
Ngày hôm sau, Lục Ngạn Chu đến công ty.
Mấy ngày Tết vừa qua, anh tích được kha khá công đức. Hỏi ra thì mới biết đó là vì những vật phẩm anh quyên góp đã được gửi đến tay người cần.
Hiện giờ, công đức để cứu Tạ Thành Trạch, anh còn thiếu một nửa. Còn muốn khống chế thế giới nhỏ này thì cần nhiều công đức hơn nữa, có thể đợi Tạ Thành Trạch khỏi rồi từ từ tích lũy.
Đến lúc đó, anh cũng có thể thoải mái hành động.
Lục Ngạn Chu vừa đến công ty, An Thần Uyên đã tìm đến anh, nói: “Lục Ngạn Chu, chúng ta tìm chỗ nói chuyện.”
“Ở đây không nói được sao?” Lục Ngạn Chu hỏi.
“Tìm chỗ yên tĩnh thì hơn.” An Thần Uyên bước ra ngoài. Lần trước, khi chưa đe dọa Lục Ngạn Chu gϊếŧ người, cậu ta đến thẳng văn phòng Lục Ngạn Chu, nói vài câu trực tiếp cũng chẳng sao.
Quan trọng nhất là lúc đó cậu ta chẳng nói gì cụ thể.
Nhưng bây giờ… ai biết được Lục Ngạn Chu có đặt thiết bị ghi âm hay quay phim trong văn phòng không?
An Thần Uyên dẫn Lục Ngạn Chu đến lối thoát hiểm của tòa nhà lớn này. Chỗ này không có ai qua lại, cũng chẳng có camera: “Anh nghĩ thế nào rồi?”
“Tôi không dám.” Lục Ngạn Chu lộ vẻ mặt bất an, sợ sệt.
“Anh muốn ngồi tù à?”
“Dĩ nhiên không muốn! Nhưng chuyện lớn thế này, để tôi suy nghĩ kĩ thêm chút.” Lục Ngạn Chu nói.
Lục Ngạn Chu ra vẻ nhát gan sợ phiền phức, An Thần Uyên thật sự chẳng làm gì được anh.
Lục Ngạn Chu lại nói tiếp: “Hơn nữa, cậu ấy mới rời nhà họ Tạ bao lâu chứ? Nếu giờ xảy ra chuyện, người ta nghi ngờ tôi thì sao?”
Lục Ngạn Chu dỗ dành An Thần Uyên xong, lập tức giả bộ bất an rời khỏi công ty mà đi đến bệnh viện gần đó.
Quỹ từ thiện anh thành lập chủ yếu dùng để chi trả viện phí cho những người không đủ tiền chữa bệnh. Lần này anh đến bệnh viện là để xem qua tình hình.
Sáng nay Lục Ngạn Chu vừa ra khỏi nhà, Tạ Thành Trạch đã về phòng ngủ, mở máy tính ra.
Trước đây, cậu là người để máy tính bật 24/24, mỗi ngày ít nhất 15 tiếng theo dõi tin tức trên mạng.
Sau này, dù thấy tính cách của Lục Ngạn Chu tốt và dành nhiều thời gian ở bên anh hơn nhưng vì lúc đó cậu còn ở nhà họ Tạ, Lục Ngạn Chu về nhà vào buổi tối nên thời gian online của cậu cũng không ít, mỗi ngày vẫn có khoảng bảy đến tám tiếng lên mạng.
Nhưng từ khi đến biệt thự nhà họ Trương… mấy ngày Tết vừa rồi, Lục Ngạn Chu ở nhà suốt, cậu liên tục hơn mười ngày chẳng động đến máy tính.
Hôm nay Tạ Thành Trạch vừa mở máy, đã nhận được một đống tin nhắn. Người hay trò chuyện với cậu nhất còn gửi cả tá tin, hỏi sao cậu không lên mạng.
Tạ Thành Trạch trả lời: “Đón Tết.”
“Ồ! Thủy Thần, anh còn nhớ không? Tết năm ngoái có đám nước ngoài đến gây rối, mọi người đều bận việc ngoài đời, không online liên tục được, chỉ có anh kiên trì giữ vững trận địa!”
Tạ Thành Trạch không trả lời nhưng người kia lại gửi một tràng dài: “Thế là Thủy Thần có người yêu rồi, bỏ rơi tụi này luôn hả?”
Tạ Thành Trạch càng không muốn để ý. Cậu hiện giờ làm gì có người yêu!
Tạ Thành Trạch không thích quản quá nhiều chuyện nhưng cậu thỉnh thoảng vẫn dùng kỹ năng máy tính của mình để dạo qua Tạ Thị hoặc công ty của cậu xem sao.
Lúc này, theo thói quen nên cậu tiến vào hệ thống công ty mình rồi thông qua camera kết nối mạng của công ty, thấy được An Thần Uyên.
An Thần Uyên còn gọi Lục Ngạn Chu đi, hai người đến lối thoát hiểm, không biết nói gì với nhau.
An Thần Uyên… muốn làm gì?
Chẳng lẽ An Thần Uyên không phải để ly gián quan hệ giữa cậu và Lục Ngạn Chu mà là muốn cướp người của cậu?
Một luồng tức giận dâng lên từ đáy lòng Tạ Thành Trạch nhưng cậu đột nhiên khựng lại.
Nếu An Thần Uyên thực sự muốn tranh giành với cậu, cậu không đấu lại nổi.
Ngoài việc có nhiều tiền hơn An Thần Uyên, cậu chẳng có gì vượt trội hơn cậu ta cả.
Từ rất lâu về trước, Tạ Thành Trạch đã để lại một lối vào bí mật trong hệ thống công ty để tự do ra vào. Rất nhanh, cậu lại đột nhập vào máy tính của Lục Ngạn Chu.
Trong máy tính của Lục Ngạn Chu có rất nhiều tệp tài liệu. Cậu không hiểu những thứ liên quan đến kinh doanh nên cũng lười xem nhưng vài đoạn ghi âm và video thì cậu mở ra xem.
Đoạn video Lục Ngạn Chu ghi lại là cảnh anh nói chuyện, thương lượng với An Thần Uyên.
Cờ bạc online?
Ngày nào Lục Ngạn Chu cũng ở bên cậu, chưa từng đánh bạc bao giờ. Trước đây, khi cùng cậu học bài, anh còn lặp đi, lặp lại dặn cậu tuyệt đối không được dính vào cờ bạc, ma túy hay những thứ xấu xa.
Dựa theo những gì Lục Ngạn Chu ghi lại… An Thần Uyên muốn cậu chết?
Lục Ngạn Chu ở trước mặt An Thần Uyên thì giả vờ ứng phó, còn âm thầm giữ lại chứng cứ?
Cậu không ngờ Lục Ngạn Chu cũng biết diễn kịch đấy.
Tạ Thành Trạch hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, tâm trạng lập tức tốt lên.
Thực ra cậu sớm đã biết từ lâu, ba cậu muốn gϊếŧ cậu. Cậu thậm chí còn chuẩn bị sẵn, nếu ngày đó thực sự đến, cậu sẽ để lại đủ bằng chứng khiến ba mình thân bại danh liệt.
Còn bản thân cậu, cậu vốn chẳng muốn sống, tiện thể chết luôn cũng tốt.
Nhưng gần đây Lục Ngạn Chu bảo vệ cậu chu đáo như vậy, ngày nào cũng dặn cậu phải cẩn thận.
Cậu cũng nên làm gì đó chứ.
Tạ Thành Trạch quyết định từ hôm nay, rảnh rỗi sẽ đi tìm chứng cứ phạm pháp của ba mình.
Với tính cách của ba cậu, trước đây chắc chắn không ít lần trốn thuế, lậu thuế!
Dĩ nhiên, nếu muốn quang minh chính đại đưa mấy thứ này cho Lục Ngạn Chu, cần phải có một nguồn gốc rõ ràng…
Tối hôm đó, khi Lục Ngạn Chu về nhà, Tạ Thành Trạch nói: “Anh Ngạn Chu, hôm nay em lên mạng thì bái được một người làm sư phụ!”
“Sư phụ gì cơ?” Lục Ngạn Chu hơi lo lắng, nói: "Trên mạng có mấy người lừa đảo đấy, em cẩn thận.” Tạ Thành Trạch chơi game mà bị ai đó lừa thì khổ.
“Là sư phụ hacker! Anh Ngạn Chu, sư phụ em giỏi lắm, là một hacker luôn!” Tạ Thành Trạch nói.
Lục Ngạn Chu ngẩn ra, đột nhiên nhớ đến tên hacker đã công khai mọi chuyện sau khi Tạ Thành Trạch chết trong cốt truyện gốc.
17
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
