0 chữ
Chương 27
Chương 27
Muốn gửi đồ cho Tạ Thành Trạch thì phải thông qua đường ống khử trùng.
Đường ống này khá lớn, chia thành ba phần. Phần kết nối với bên ngoài được gọi là phần trước, phần ở giữa là phần giữa và phần nối với phòng vô trùng của Tạ Thành Trạch được gọi là phần cuối.
Toàn bộ đường ống có đường kính gần một mét, đủ để một người chui vào. Trước đây, thằng nhóc ranh Tạ Thành Vân kia đã từng lẻn vào rồi bị xịt đầy dung dịch khử trùng lên đầu và mặt.
Vào đêm Giáng Sinh, Lục Ngạn Chu mang vài lát táo đến cho Tạ Thành Trạch, tiện thể kể cậu nghe câu chuyện về ông già Noel.
"Anh Ngạn Chu, hồi nhỏ anh có từng nhận quà Giáng Sinh không?" Tạ Thành Trạch hỏi.
Lục Ngạn Chu đáp: "Không có." Anh thực sự chưa bao giờ nhận được quà Giáng Sinh. Ở kiếp trước của mình, ba mẹ mất sớm, anh lớn lên cùng ông bà, mà ông bà thì còn chẳng biết đến ngày lễ này.
Còn kiếp này thì sao? Ba Lục và mẹ Lục cũng chẳng phải kiểu người bày vẽ mấy chuyện đó.
"Vậy sau này em sẽ tặng quà Giáng Sinh cho anh." Tạ Thành Trạch cắn một lát táo, tiếng nhai giòn rụm vang lên, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn.
Dạo gần đây, Lục Ngạn Chu đã mang đến cho cậu không ít món ăn mà trước đây cậu chưa từng thử qua, món nào cũng ngon, khiến cậu thích mê.
Đáng tiếc, Lục Ngạn Chu không cho cậu ăn nhiều.
"Được." Lục Ngạn Chu cười, rồi nghiêm túc nói: "Ăn nhiều quá dễ đau bụng, dừng lại đi, đi đánh răng thôi."
"Trước đây em chẳng bao giờ đánh răng cả." Tạ Thành Trạch lầm bầm.
"Vậy nên từ giờ phải tập thói quen này." Lục Ngạn Chu gõ nhẹ lên trán cậu.
Trước đây, Tạ Thành Trạch chỉ ăn loại thức ăn đặc biệt dạng sệt, nên đánh răng hay không cũng không quan trọng lắm. Nhưng gần đây, Tạ Thành Trạch đã ăn không ít đồ ăn vặt rồi, nên việc đánh răng là việc bắt buộc!
Sau này, khi rời khỏi phòng vô trùng, cậu còn phải tắm rửa thường xuyên nữa.
"Được rồi…" Tạ Thành Trạch miễn cưỡng đi vào phòng tắm đánh răng.
Phòng tắm của Tạ Thành Trạch thông với phòng ngủ, bên ngoài không thể nhìn vào trong được.
Thấy cậu đi vào, Lục Ngạn Chu vội vàng mặc bộ đồ bảo hộ vào, kiểm tra lại nhiều lần, rồi bước vào phần trước của đường ống khử trùng.
Ngay khi anh bước vào, cửa phần trước lập tức đóng lại, sau đó là một đợt dung dịch khử trùng được phun ra.
Sau khi hoàn tất quá trình khử trùng ở phần trước, băng chuyền đưa anh đến phần giữa để tiếp tục khử trùng kỹ lưỡng hơn.
Quá trình khử trùng ở phần giữa mất khá nhiều thời gian. Đến khi xong xuôi, anh lại được đưa vào phần cuối, nơi diễn ra công đoạn khử trùng cuối cùng. Chỉ khi nào hoàn tất, Tạ Thành Trạch mới có thể mở cửa từ bên trong để đón anh vào.
Cánh cửa nối giữa phần cuối và phòng vô trùng được làm từ vật liệu trong suốt, nhưng vì bị dung dịch khử trùng che phủ, Lục Ngạn Chu không nhìn rõ bên trong, chỉ lờ mờ thấy bóng dáng của Tạ Thành Trạch bước ra.
Trong không gian chật hẹp của phần cuối, anh giơ tay vẫy chào cậu.
Dạo gần đây, cuộc sống của Tạ Thành Trạch thay đổi hoàn toàn.
Trước đây, cậu chỉ có một mình ngày này qua ngày khác, năm này sang năm khác. Dù có thể lên mạng trò chuyện với người khác nhưng cậu vẫn cảm thấy cuộc sống chẳng có gì đáng mong đợi.
Thế nhưng bây giờ, Lục Ngạn Chu đã lấp đầy thế giới của cậu.
Cậu đi ngủ sớm, thức dậy sớm, ngủ đủ giấc, ban ngày thì học cái này cái kia, thỉnh thoảng còn nhảy nhót một chút, lại được ăn những món ăn mới mẻ… Tinh thần của cậu ngày càng tốt hơn, thậm chí còn bắt đầu mong chờ ngày mai!
Cậu ngày càng thích Lục Ngạn Chu, luôn âm thầm quan sát anh.
Cậu nhận ra, Lục Ngạn Chu không chỉ đối xử tốt với cậu qua những lời nói giả tạo mà thật sự quan tâm đến cậu.
Vậy nên, cậu không còn muốn lặng lẽ thích anh nữa.
Hôm nay, sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tạ Thành Trạch đứng trước gương chỉnh sửa lại ngoại hình. Cậu vuốt vuốt lại tóc bằng nước, rồi cố ý thay một chiếc áo ngủ rộng rãi, để lộ xương quai xanh và một phần l*иg ngực nhỏ.
Hình như… cậu hơi gầy thì phải.
Nhưng biết đâu Lục Ngạn Chu lại thích kiểu này!
Tạ Thành Trạch vui vẻ bước ra khỏi phòng ngủ, hướng mắt về phía lớp màng nhựa trong suốt, nhưng không thấy bóng dáng Lục Ngạn Chu đâu.
Cậu hơi thất vọng, rồi chợt nghe thấy tiếng đường ống khử trùng hoạt động.
Một người đàn ông đang mặc bộ đồ bảo hộ chật ních trong đường ống, vẫy tay với cậu.
Hô hấp của Tạ Thành Trạch hơi dồn dập, tim đập nhanh hơn, cảm giác hạnh phúc trào dâng trong lòng.
Trước đây, Tạ Thành Vân cũng từng làm như vậy nhưng khi đó cậu chỉ lạnh lùng nhìn mà không hề mở cửa cho cậu ta. Nhưng lần này…
Quá trình khử trùng vừa kết thúc, Tạ Thành Trạch đã vội vàng mở cửa, không một chút do dự.
Không đợi Lục Ngạn Chu bước vào, cậu đã nhào đến ôm lấy chiếc mũ bảo hộ tròn trịa của anh, hôn lên đó: "Anh Ngạn Chu! Anh Ngạn Chu!"
"Anh tự biến mình thành quà Giáng Sinh tặng em đó." Lục Ngạn Chu chui ra khỏi đường ống khử trùng, lắc đầu một cái.
Mặc bộ đồ bảo hộ này thực sự không thoải mái chút nào. Bây giờ, hơi thở của anh khiến lớp kính trong mũ bảo hộ phủ đầy hơi nước, làm anh không thể nhìn rõ biểu cảm của Tạ Thành Trạch.
Nhưng anh có thể cảm nhận được sự kích động của cậu, cậu nhóc này gần như đang bám lên người anh!
Bị Tạ Thành Trạch ôm chặt, trong lòng Lục Ngạn Chu dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, lên tiếng nhắc nhở: "Cẩn thận kẻo ngã!"
Hơi nước trong bộ đồ bảo hộ đắt tiền dần tan đi, Lục Ngạn Chu đối diện với một khuôn mặt đỏ bừng.
Đường ống này khá lớn, chia thành ba phần. Phần kết nối với bên ngoài được gọi là phần trước, phần ở giữa là phần giữa và phần nối với phòng vô trùng của Tạ Thành Trạch được gọi là phần cuối.
Toàn bộ đường ống có đường kính gần một mét, đủ để một người chui vào. Trước đây, thằng nhóc ranh Tạ Thành Vân kia đã từng lẻn vào rồi bị xịt đầy dung dịch khử trùng lên đầu và mặt.
Vào đêm Giáng Sinh, Lục Ngạn Chu mang vài lát táo đến cho Tạ Thành Trạch, tiện thể kể cậu nghe câu chuyện về ông già Noel.
"Anh Ngạn Chu, hồi nhỏ anh có từng nhận quà Giáng Sinh không?" Tạ Thành Trạch hỏi.
Lục Ngạn Chu đáp: "Không có." Anh thực sự chưa bao giờ nhận được quà Giáng Sinh. Ở kiếp trước của mình, ba mẹ mất sớm, anh lớn lên cùng ông bà, mà ông bà thì còn chẳng biết đến ngày lễ này.
"Vậy sau này em sẽ tặng quà Giáng Sinh cho anh." Tạ Thành Trạch cắn một lát táo, tiếng nhai giòn rụm vang lên, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn.
Dạo gần đây, Lục Ngạn Chu đã mang đến cho cậu không ít món ăn mà trước đây cậu chưa từng thử qua, món nào cũng ngon, khiến cậu thích mê.
Đáng tiếc, Lục Ngạn Chu không cho cậu ăn nhiều.
"Được." Lục Ngạn Chu cười, rồi nghiêm túc nói: "Ăn nhiều quá dễ đau bụng, dừng lại đi, đi đánh răng thôi."
"Trước đây em chẳng bao giờ đánh răng cả." Tạ Thành Trạch lầm bầm.
"Vậy nên từ giờ phải tập thói quen này." Lục Ngạn Chu gõ nhẹ lên trán cậu.
Trước đây, Tạ Thành Trạch chỉ ăn loại thức ăn đặc biệt dạng sệt, nên đánh răng hay không cũng không quan trọng lắm. Nhưng gần đây, Tạ Thành Trạch đã ăn không ít đồ ăn vặt rồi, nên việc đánh răng là việc bắt buộc!
"Được rồi…" Tạ Thành Trạch miễn cưỡng đi vào phòng tắm đánh răng.
Phòng tắm của Tạ Thành Trạch thông với phòng ngủ, bên ngoài không thể nhìn vào trong được.
Thấy cậu đi vào, Lục Ngạn Chu vội vàng mặc bộ đồ bảo hộ vào, kiểm tra lại nhiều lần, rồi bước vào phần trước của đường ống khử trùng.
Ngay khi anh bước vào, cửa phần trước lập tức đóng lại, sau đó là một đợt dung dịch khử trùng được phun ra.
Sau khi hoàn tất quá trình khử trùng ở phần trước, băng chuyền đưa anh đến phần giữa để tiếp tục khử trùng kỹ lưỡng hơn.
Quá trình khử trùng ở phần giữa mất khá nhiều thời gian. Đến khi xong xuôi, anh lại được đưa vào phần cuối, nơi diễn ra công đoạn khử trùng cuối cùng. Chỉ khi nào hoàn tất, Tạ Thành Trạch mới có thể mở cửa từ bên trong để đón anh vào.
Trong không gian chật hẹp của phần cuối, anh giơ tay vẫy chào cậu.
Dạo gần đây, cuộc sống của Tạ Thành Trạch thay đổi hoàn toàn.
Trước đây, cậu chỉ có một mình ngày này qua ngày khác, năm này sang năm khác. Dù có thể lên mạng trò chuyện với người khác nhưng cậu vẫn cảm thấy cuộc sống chẳng có gì đáng mong đợi.
Thế nhưng bây giờ, Lục Ngạn Chu đã lấp đầy thế giới của cậu.
Cậu đi ngủ sớm, thức dậy sớm, ngủ đủ giấc, ban ngày thì học cái này cái kia, thỉnh thoảng còn nhảy nhót một chút, lại được ăn những món ăn mới mẻ… Tinh thần của cậu ngày càng tốt hơn, thậm chí còn bắt đầu mong chờ ngày mai!
Cậu ngày càng thích Lục Ngạn Chu, luôn âm thầm quan sát anh.
Cậu nhận ra, Lục Ngạn Chu không chỉ đối xử tốt với cậu qua những lời nói giả tạo mà thật sự quan tâm đến cậu.
Vậy nên, cậu không còn muốn lặng lẽ thích anh nữa.
Hôm nay, sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tạ Thành Trạch đứng trước gương chỉnh sửa lại ngoại hình. Cậu vuốt vuốt lại tóc bằng nước, rồi cố ý thay một chiếc áo ngủ rộng rãi, để lộ xương quai xanh và một phần l*иg ngực nhỏ.
Hình như… cậu hơi gầy thì phải.
Nhưng biết đâu Lục Ngạn Chu lại thích kiểu này!
Tạ Thành Trạch vui vẻ bước ra khỏi phòng ngủ, hướng mắt về phía lớp màng nhựa trong suốt, nhưng không thấy bóng dáng Lục Ngạn Chu đâu.
Cậu hơi thất vọng, rồi chợt nghe thấy tiếng đường ống khử trùng hoạt động.
Một người đàn ông đang mặc bộ đồ bảo hộ chật ních trong đường ống, vẫy tay với cậu.
Hô hấp của Tạ Thành Trạch hơi dồn dập, tim đập nhanh hơn, cảm giác hạnh phúc trào dâng trong lòng.
Trước đây, Tạ Thành Vân cũng từng làm như vậy nhưng khi đó cậu chỉ lạnh lùng nhìn mà không hề mở cửa cho cậu ta. Nhưng lần này…
Quá trình khử trùng vừa kết thúc, Tạ Thành Trạch đã vội vàng mở cửa, không một chút do dự.
Không đợi Lục Ngạn Chu bước vào, cậu đã nhào đến ôm lấy chiếc mũ bảo hộ tròn trịa của anh, hôn lên đó: "Anh Ngạn Chu! Anh Ngạn Chu!"
"Anh tự biến mình thành quà Giáng Sinh tặng em đó." Lục Ngạn Chu chui ra khỏi đường ống khử trùng, lắc đầu một cái.
Mặc bộ đồ bảo hộ này thực sự không thoải mái chút nào. Bây giờ, hơi thở của anh khiến lớp kính trong mũ bảo hộ phủ đầy hơi nước, làm anh không thể nhìn rõ biểu cảm của Tạ Thành Trạch.
Nhưng anh có thể cảm nhận được sự kích động của cậu, cậu nhóc này gần như đang bám lên người anh!
Bị Tạ Thành Trạch ôm chặt, trong lòng Lục Ngạn Chu dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, lên tiếng nhắc nhở: "Cẩn thận kẻo ngã!"
Hơi nước trong bộ đồ bảo hộ đắt tiền dần tan đi, Lục Ngạn Chu đối diện với một khuôn mặt đỏ bừng.
11
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
