0 chữ
Chương 8
Chương 08: Trọng Sinh: Tôi Là Nữ Vương Công Nghệ (8)
“Ừ, bị nhập rồi đấy.”
“Đêm qua linh hồn tôi bay lên trời, tướng quân Sở Hà từ Vệ tinh số 3 của Liên bang Tinh Hải thời đại Đại Vũ trụ sống lại trong thân xác này.”
Cô nhìn hai nam sinh đơ mặt đằng sau, tiếp tục xoay bút: “Muốn học à? Gọi một tiếng "Tướng quân" nghe thử nào.”
Hai nam sinh: ...
“Pfft... Hahahahahaha!”
...
Hai tiết cuối cùng của buổi học, học bá Sở Hà ngồi không yên chút nào.
Tinh thần lực sau khi dung hợp với cơ thể mới đang nhanh chóng chữa trị các khuyết điểm trong người cô, mỗi lần nắm tay hay vươn vai đều cảm nhận rõ rệt sức mạnh cơ thể đang được nâng cao.
Nhưng, điều này cũng có một tác dụng phụ rất rõ ràng: Năng lượng tiêu hao quá nhanh!
Giữa tiết hai của buổi học, còn chưa giải xong hai bài tự luận, bụng cô đã "rột rột" lên một tiếng rõ mồn một.
Đói quá rồi.
Tiếng động ấy không nhỏ, đến mức Triệu Nhạc ngồi bên kia lối đi cũng dừng bút lại, nở nụ cười dịu dàng, tiện tay lục từ ngăn bàn ra một viên socola: “Tiểu Hà, đừng ngại, chỉ là viên socola thôi mà. Bây giờ ai còn thiếu mấy thứ này nữa chứ? Ăn đi, đỡ đói một chút.”
Thanh thiếu niên đang tuổi lớn, mỗi ngày ăn căng cả bụng vẫn không đỡ được cơn đói bất chợt.
Đối với Sở Hà, một học sinh nghèo, khoản tiền thưởng và trợ cấp nhà trường cấp, dù gộp lại được 600 tệ, cũng chẳng đủ để cô ăn no no nê.
Nhưng lời của Triệu Nhạc nghe thế nào cũng thấy...
Sở Hà ban đầu thì còn nhíu mày. Cô trước đây vốn không muốn lợi dụng bạn học, lại càng không muốn nhận đồ từ người như Triệu Nhạc.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Cô nhướng mày, liếc một cái qua viên socola nhỏ bé ấy rồi thẳng thừng nói: “Cậu nghĩ tôi nghèo đến thế à?”
“Ngày nào cũng vác viên socola ra đi dạo một vòng... cậu tưởng ai là kiến mà trông chờ viên này để sống qua mùa đông chắc?”
“Tôi đói đến mức giờ làm liền hai tô cũng không thành vấn đề, cậu tưởng tôi thiếu mỗi viên này chắc?”
“Giỏi thì mang ra hẳn hai ký xem nào!”
...
Cả đám học sinh quanh đó đều dừng bút lại, quay đầu nhìn Sở Hà với vẻ kinh ngạc.
Trước đây, học thần luôn trầm lặng ít nói, thế mà giờ đây, bị cái đói và học hành dồn ép, lại bật ra những câu chẳng khác gì diễn viên hài.
Cặp mày rậm đen nhướng cao, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Triệu Nhạc. Dù đối phương có tâm lý vững cỡ nào, cũng khựng lại một nhịp, gương mặt ửng đỏ.
Chỉ vài giây sau, tiếng cười rộ lên khắp lớp:
“Phụt...”
“Haha...”
“Trời ơi...”
Nói thật, xét về tình huống thì lời của Sở Hà đúng là có phần... thô lỗ. Dù sao Triệu Nhạc cũng là có lòng tốt.
Nhưng vấn đề là, giọng điệu của cô quá đỗi đàng hoàng, thái độ quá tự nhiên, lại còn xen vào một chút logic kiểu ngụy biện.
Làm người ta không nhịn được mà nhìn lại viên socola nhỏ bé nằm chơ vơ trong tay Triệu Nhạc... trong đầu còn lờ mờ vang lên một câu hỏi: Nói cũng đúng nhỉ...
Tại sao lần nào Triệu Nhạc cũng bảo Sở Hà “đừng ngại”, nhưng chỉ đưa có đúng một viên socola?
Lần nào cũng như thế, chẳng phải hơi keo kiệt quá à?
...
Phía sau, hai cậu nam sinh bốc đồng nãy giờ vốn đã cảm thấy thân thiết hơn sau vụ “tướng quân học thần”, lúc này còn đập bàn phụ họa: “Đúng rồi đấy, nếu là tao thì cũng không thèm ăn viên socola đó, không đủ no mà còn phải mang ơn nữa...”
Vừa nói vừa lôi ra một đống đồ ăn vặt từ ngăn bàn: “Tướng quân học thần, hai tô cơm thì bây giờ không có, nhưng mới có vị khoai môn chanh dây này, siêu ngon luôn!”
“Còn có cả bánh quẩy vị hành, rồi chân gà ngâm nữa này!”
Hai cậu vừa nói vừa cười, dâng hết toàn bộ đống đồ ăn lên bàn Sở Hà: “Tướng quân nếu không chê, xin mời nếm thử!”
Sở Hà: ...
Nếu không phải mặt mũi đã được rèn luyện suốt bao năm quân ngũ, e là cô đã không nhịn được mà nuốt nước miếng rồi.
Thời đại Tinh cầu Sơn Hải này... đồ ăn vặt đúng là phong phú thật đấy!
Hai cậu nhóc còn biết điều thế này, tuy gọi cô là “tướng quân” kiểu nửa đùa nửa thật, nhưng, nghe lại thấy xuôi tai dễ chịu thật!
Cô kiêu hãnh ngẩng cằm, tay thò ra, gạt hết đống đồ ăn về phía mình: “Được, nể mặt hai đứa.”
Bây giờ học sinh đều khá giả, hai cậu con trai chẳng tiếc mấy đồng lẻ, lại còn hồn nhiên bày tỏ: “Tôi nói thật, cậu trước đây tại ít nói quá thôi! Nếu biết cậu tính thế này từ đầu, bọn mình hợp cạ từ lâu rồi!”
Sở Hà lúc này đã xé bịch khoai môn chanh dây, vì cái này to nhất.
Mở ra thì... bên trong chỉ có một nhúm nhỏ.
Cô bực ra mặt: “Cái hãng này tặng luôn gói khí à? Không cần khuyến mãi, cho tôi đầy gói khoai được không?”
“Không được đâu.”
Một trong hai cậu nhóc, tóc xoăn nhẹ, thở dài: “Thực ra... khoai mới là hàng tặng á!”
Sở Hà “rắc” một tiếng cắn một miếng, im lặng một lúc lâu.
Hồi lâu sau, mới đưa ra đánh giá đầy chân thành: “Ngon.”
Hai cậu con trai nhìn gương mặt trắng trẻo kia lộ vẻ nghiêm túc, bỗng dưng trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa như mấy ông bố: Trời ơi thương chưa...
Học thần từ trước đến giờ... sống trong cảnh nghèo đến mức chưa từng được ăn một gói khoai tây chiên cho ra hồn sao?
...
Trong lúc ba người nói cười rôm rả, thì Triệu Nhạc, sau một màn bị cười nhạo, lại chẳng ai thèm để ý, mặt mày xám xịt.
Cô nắm chặt viên socola trong lòng bàn tay, có thể cảm nhận được nó đang từ từ... tan chảy.
Cô cúi đầu, gương mặt đầy căm tức: Đúng là không biết điều! Tối nay...
Còn chưa kịp lên men hết hận ý, thì thấy một cô gái vẫn hay trò chuyện với mình, Cao Điềm Điềm, giờ lại đỏ mặt bẽn lẽn cầm theo cả nắm kẹo sữa Kim Đề Đề đi tới:
“Sở Hà, mình có một bài không hiểu lắm... Cậu có thể giảng cho mình không? Mình mời cậu ăn kẹo nha!”
...
Từ trước đến giờ, học thần luôn trầm mặc và nghiêm túc.
Gương mặt tái nhợt, ánh mắt tập trung, biểu cảm nghiêm túc, dường như lúc nào cũng trong trạng thái học hành cao độ.
Không bàn chuyện idol, không tám mấy chuyện vặt, không than vãn bài vở.
Ấy vậy mà điểm số môn nào cũng top đầu, khó dễ gì cũng vượt mặt người khác.
Cho nên, đến tận gần thi đại học, ai nấy vẫn thấy cô như có một lớp tường vô hình.
Ai dám thân thiết được chứ?
Nhìn cái khí thế học điên cuồng ấy, chỉ cần nói với cô một câu thôi cũng thấy như mình đang xúc phạm tương lai người ta rồi!
Thế nhưng, những lời nói vừa rồi, hành động vừa rồi của Sở Hà, lại như phá vỡ hoàn toàn lớp băng đó.
“Đêm qua linh hồn tôi bay lên trời, tướng quân Sở Hà từ Vệ tinh số 3 của Liên bang Tinh Hải thời đại Đại Vũ trụ sống lại trong thân xác này.”
Cô nhìn hai nam sinh đơ mặt đằng sau, tiếp tục xoay bút: “Muốn học à? Gọi một tiếng "Tướng quân" nghe thử nào.”
Hai nam sinh: ...
“Pfft... Hahahahahaha!”
...
Hai tiết cuối cùng của buổi học, học bá Sở Hà ngồi không yên chút nào.
Tinh thần lực sau khi dung hợp với cơ thể mới đang nhanh chóng chữa trị các khuyết điểm trong người cô, mỗi lần nắm tay hay vươn vai đều cảm nhận rõ rệt sức mạnh cơ thể đang được nâng cao.
Nhưng, điều này cũng có một tác dụng phụ rất rõ ràng: Năng lượng tiêu hao quá nhanh!
Giữa tiết hai của buổi học, còn chưa giải xong hai bài tự luận, bụng cô đã "rột rột" lên một tiếng rõ mồn một.
Tiếng động ấy không nhỏ, đến mức Triệu Nhạc ngồi bên kia lối đi cũng dừng bút lại, nở nụ cười dịu dàng, tiện tay lục từ ngăn bàn ra một viên socola: “Tiểu Hà, đừng ngại, chỉ là viên socola thôi mà. Bây giờ ai còn thiếu mấy thứ này nữa chứ? Ăn đi, đỡ đói một chút.”
Thanh thiếu niên đang tuổi lớn, mỗi ngày ăn căng cả bụng vẫn không đỡ được cơn đói bất chợt.
Đối với Sở Hà, một học sinh nghèo, khoản tiền thưởng và trợ cấp nhà trường cấp, dù gộp lại được 600 tệ, cũng chẳng đủ để cô ăn no no nê.
Nhưng lời của Triệu Nhạc nghe thế nào cũng thấy...
Sở Hà ban đầu thì còn nhíu mày. Cô trước đây vốn không muốn lợi dụng bạn học, lại càng không muốn nhận đồ từ người như Triệu Nhạc.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Cô nhướng mày, liếc một cái qua viên socola nhỏ bé ấy rồi thẳng thừng nói: “Cậu nghĩ tôi nghèo đến thế à?”
“Tôi đói đến mức giờ làm liền hai tô cũng không thành vấn đề, cậu tưởng tôi thiếu mỗi viên này chắc?”
“Giỏi thì mang ra hẳn hai ký xem nào!”
...
Cả đám học sinh quanh đó đều dừng bút lại, quay đầu nhìn Sở Hà với vẻ kinh ngạc.
Trước đây, học thần luôn trầm lặng ít nói, thế mà giờ đây, bị cái đói và học hành dồn ép, lại bật ra những câu chẳng khác gì diễn viên hài.
Cặp mày rậm đen nhướng cao, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Triệu Nhạc. Dù đối phương có tâm lý vững cỡ nào, cũng khựng lại một nhịp, gương mặt ửng đỏ.
Chỉ vài giây sau, tiếng cười rộ lên khắp lớp:
“Phụt...”
“Haha...”
“Trời ơi...”
Nói thật, xét về tình huống thì lời của Sở Hà đúng là có phần... thô lỗ. Dù sao Triệu Nhạc cũng là có lòng tốt.
Làm người ta không nhịn được mà nhìn lại viên socola nhỏ bé nằm chơ vơ trong tay Triệu Nhạc... trong đầu còn lờ mờ vang lên một câu hỏi: Nói cũng đúng nhỉ...
Tại sao lần nào Triệu Nhạc cũng bảo Sở Hà “đừng ngại”, nhưng chỉ đưa có đúng một viên socola?
Lần nào cũng như thế, chẳng phải hơi keo kiệt quá à?
...
Phía sau, hai cậu nam sinh bốc đồng nãy giờ vốn đã cảm thấy thân thiết hơn sau vụ “tướng quân học thần”, lúc này còn đập bàn phụ họa: “Đúng rồi đấy, nếu là tao thì cũng không thèm ăn viên socola đó, không đủ no mà còn phải mang ơn nữa...”
Vừa nói vừa lôi ra một đống đồ ăn vặt từ ngăn bàn: “Tướng quân học thần, hai tô cơm thì bây giờ không có, nhưng mới có vị khoai môn chanh dây này, siêu ngon luôn!”
“Còn có cả bánh quẩy vị hành, rồi chân gà ngâm nữa này!”
Hai cậu vừa nói vừa cười, dâng hết toàn bộ đống đồ ăn lên bàn Sở Hà: “Tướng quân nếu không chê, xin mời nếm thử!”
Sở Hà: ...
Nếu không phải mặt mũi đã được rèn luyện suốt bao năm quân ngũ, e là cô đã không nhịn được mà nuốt nước miếng rồi.
Thời đại Tinh cầu Sơn Hải này... đồ ăn vặt đúng là phong phú thật đấy!
Hai cậu nhóc còn biết điều thế này, tuy gọi cô là “tướng quân” kiểu nửa đùa nửa thật, nhưng, nghe lại thấy xuôi tai dễ chịu thật!
Cô kiêu hãnh ngẩng cằm, tay thò ra, gạt hết đống đồ ăn về phía mình: “Được, nể mặt hai đứa.”
Bây giờ học sinh đều khá giả, hai cậu con trai chẳng tiếc mấy đồng lẻ, lại còn hồn nhiên bày tỏ: “Tôi nói thật, cậu trước đây tại ít nói quá thôi! Nếu biết cậu tính thế này từ đầu, bọn mình hợp cạ từ lâu rồi!”
Sở Hà lúc này đã xé bịch khoai môn chanh dây, vì cái này to nhất.
Mở ra thì... bên trong chỉ có một nhúm nhỏ.
Cô bực ra mặt: “Cái hãng này tặng luôn gói khí à? Không cần khuyến mãi, cho tôi đầy gói khoai được không?”
“Không được đâu.”
Một trong hai cậu nhóc, tóc xoăn nhẹ, thở dài: “Thực ra... khoai mới là hàng tặng á!”
Sở Hà “rắc” một tiếng cắn một miếng, im lặng một lúc lâu.
Hồi lâu sau, mới đưa ra đánh giá đầy chân thành: “Ngon.”
Hai cậu con trai nhìn gương mặt trắng trẻo kia lộ vẻ nghiêm túc, bỗng dưng trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa như mấy ông bố: Trời ơi thương chưa...
Học thần từ trước đến giờ... sống trong cảnh nghèo đến mức chưa từng được ăn một gói khoai tây chiên cho ra hồn sao?
...
Trong lúc ba người nói cười rôm rả, thì Triệu Nhạc, sau một màn bị cười nhạo, lại chẳng ai thèm để ý, mặt mày xám xịt.
Cô nắm chặt viên socola trong lòng bàn tay, có thể cảm nhận được nó đang từ từ... tan chảy.
Cô cúi đầu, gương mặt đầy căm tức: Đúng là không biết điều! Tối nay...
Còn chưa kịp lên men hết hận ý, thì thấy một cô gái vẫn hay trò chuyện với mình, Cao Điềm Điềm, giờ lại đỏ mặt bẽn lẽn cầm theo cả nắm kẹo sữa Kim Đề Đề đi tới:
“Sở Hà, mình có một bài không hiểu lắm... Cậu có thể giảng cho mình không? Mình mời cậu ăn kẹo nha!”
...
Từ trước đến giờ, học thần luôn trầm mặc và nghiêm túc.
Gương mặt tái nhợt, ánh mắt tập trung, biểu cảm nghiêm túc, dường như lúc nào cũng trong trạng thái học hành cao độ.
Không bàn chuyện idol, không tám mấy chuyện vặt, không than vãn bài vở.
Ấy vậy mà điểm số môn nào cũng top đầu, khó dễ gì cũng vượt mặt người khác.
Cho nên, đến tận gần thi đại học, ai nấy vẫn thấy cô như có một lớp tường vô hình.
Ai dám thân thiết được chứ?
Nhìn cái khí thế học điên cuồng ấy, chỉ cần nói với cô một câu thôi cũng thấy như mình đang xúc phạm tương lai người ta rồi!
Thế nhưng, những lời nói vừa rồi, hành động vừa rồi của Sở Hà, lại như phá vỡ hoàn toàn lớp băng đó.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
