0 chữ
Chương 43
Chương 43: Trọng Sinh: Tôi Là Nữ Vương Công Nghệ (43)
Từ đồn công an nhỏ bên cạnh trường, mấy chú cảnh sát đã chạy ra, vừa phân luồng người dân vừa cố gắng an ủi học sinh dù... chả mấy chuyên nghiệp.
Lại có hai người nữa thì cố lao vào tòa nhà.
Nhưng thi xong là học sinh chỉ có lối ra, không có lối vào.
Nam sinh trên tầng nhìn rõ mồn một mọi thứ dưới sân.
Cậu ta ôm chặt lấy lan can, cả hai chân đã đứng ngoài lan can rồi.
“Đừng có tới! Cấm vào tòa nhà!”
Mấy chú cảnh sát định vào cũng sững người lại, vội giơ tay hét: “Bình tĩnh nào! Anh không vào đâu!”
Vừa nói, vừa ra hiệu với đồng nghiệp, xem có thể lén trèo qua cửa sổ tầng một không.
Người mẹ ngã quỵ, bật khóc thảm thiết.
Còn Sở Hà thì lúc này đã vòng qua đám người, tiến thẳng vào khu vực trống.
Cô ngửa cổ, giọng lớn: “Đề thi năm nay cũng ổn mà, cậu trượt môn nào vậy?”
Có lẽ do kỹ năng “tự mang sát thương” trời sinh, rõ ràng câu hỏi mang ý khích lệ, nhưng nghe vào tai người khác lại giống như đang khinh bỉ: “Đề dễ thế mà cũng trượt á?”
Nam sinh trên sân thượng nghẹn họng, nước mắt còn chưa kịp rơi hết, đã nhịn không được mà lên tiếng: “Ngữ văn, toán, lý, hóa, sinh với tiếng Anh... đều dở hết!”
Sở Hà: ...
Bạn trẻ ơi, thế này là không đủ tầm rồi.
Kỳ thi đại học có mấy môn thôi, cậu thi trượt hết thì còn thi gì nữa?
Cậu nam sinh trên tầng thượng lúc này có vẻ đã bình tĩnh hơn đôi chút.
Có lẽ là do đối thoại với một nữ sinh cùng trang lứa, nên cậu không còn quá kích động nữa.
Còn đám cảnh sát cùng mẹ cậu dưới sân thì nín thở dõi theo, không dám làm gián đoạn cuộc nói chuyện đang tạm ổn định này.
Còn Sở Hà, chẳng cần dùng tới xúc tu tinh thần, cũng biết đã có người lén leo vào từ cửa sổ tầng 1 rồi.
Nhưng leo hay không thì... với cô cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Dù kịch bản xấu nhất xảy ra, nam sinh nhảy lầu, thì đỡ lấy là xong, có gì ghê gớm đâu?
Cô vẫn mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, hai tay khoanh trước ngực, trông chẳng khác gì chị đại học đường, nói chuyện cũng kiểu “chị đại” nốt: “Vậy nghe cậu nói thì... cậu không thi tốt môn nào luôn à?”
Đám đông bên dưới: Ố dô dô...
Không phải kí©h thí©ɧ người ta nữa chứ?
Quả nhiên, cậu nam sinh nghẹn lời một cái: “Tớ cũng đâu muốn vậy... mà đề thi thật sự quá khó...”
Sở Hà cũng thấy đồng cảm, gật gù: “Tôi hiểu mà, hiểu mà. Dù sao thì đầu người cũng chỉ to được chừng đó, không học vô được cũng là bình thường thôi...”
Đừng nhìn cô giờ đứng top đầu, chứ ở Liên bang Tinh Hải, trong hàng trăm cuộc thi lớn nhỏ, hễ thi cái gì cần dùng đến não là cô chưa từng chạm nổi vào bảng vàng.
Đúng là IQ không đủ ưu việt.
Thật sự là quá thấu hiểu sự “tầm thường” của người bình thường luôn rồi.
...
Dưới sân, đám cảnh sát thầm rủa mấy ông lính cứu hỏa sao lâu đến thế, tim thì như treo bay bay...
Cái cô gái này không đi theo hướng “an ủi dịu dàng” gì hết! Câu nào cũng như giội gáo nước lạnh!
Lỡ mà nam sinh không chịu nổi, nhảy xuống thật thì... khéo còn bị kiện!
Đau đầu ghê.
Nhưng mà giờ cũng chẳng dám ngăn lại...
Thầy Trần đứng ngay bên cạnh, vì sợ kích động học sinh nên cũng không dám hé môi, hai tay ôm ngực, thở hổn hển, nhìn là biết tim thắt lại vì lo.
Không có bệnh tim cũng bị lo cho ra bệnh luôn.
Sở Hà liếc mắt một cái là thấy liền...
Thầy Trần mà gặp phải học sinh như mình, cũng thật chẳng dễ dàng gì.
Mượn một câu cổ ngữ bên hành tinh Sơn Hải mà nói: “Tất cả... đều là số phận cả.”
Nhưng mặc cho phía dưới mọi người thấp thỏm, câu trả lời thản nhiên kia của Sở Hà lại khiến nam sinh trên tầng thượng cảm thấy... đồng cảm.
“Đúng đó.” Cậu nấc nghẹn, tiện tay buông một tay khỏi lan can để lau nước mắt, khiến đám đông phía dưới lại hít một ngụm khí lạnh.
Nam sinh dường như tìm được tri kỷ của giới “học dốt”, bắt đầu tuôn ra hết những uất ức: “Cậu có biết lớp Tên lửa có một nhỏ con gái không? Nghe nói nó ban ngày ngủ, ban đêm cũng ngủ, chưa bao giờ học đêm, vậy mà lúc nào thi cũng đứng nhất...”
“Tớ thì học ngày học đêm, viết đến một hai giờ sáng, chẳng dám lơ là tí nào... mà vẫn không học nổi!”
“Nhất là tiếng Anh! Nền giáo dục rác rưởi! Học tiếng Anh làm gì? Tớ có ra nước ngoài đâu, học chi cho mệt? Thi thử tớ mới được có 60 điểm, lần này chắc còn tệ hơn hu hu hu...”
Sở Hà: ...
Đoạn đầu thì cô không dám lên tiếng, vì người ta đang nói tới mình đấy.
Nhưng đoạn sau... thật sự quá đồng cảm!
Cô lập tức gật đầu lia lịa: “Cậu nói đúng! Tôi cũng thấy nền giáo dục không ổn, học tiếng Anh làm cái gì?”
Cô nâng cao giọng: “Cậu đừng xúc động! Thi tiếng Anh không tốt thì đã sao? Biết đâu chừng 7, 8 năm nữa, ngôn ngữ chính của toàn thế giới sẽ là tiếng Chính Quốc! Ai còn học cái thứ phương ngữ của mấy nước nhỏ kia nữa chứ?”
Nam sinh trên tầng: ......???
Cậu đơ tại chỗ, hít một cái suýt kéo theo cả nước mũi.
Ngơ ngác lẩm bẩm: “Cậu... còn ngông hơn cả tớ nữa...”
Không biết là nghĩ tới điều gì, đột nhiên tinh thần phấn chấn hẳn lên, tay nắm chặt lan can, nhấc chân dài một cái, lộn thẳng vào lại sân thượng.
Cả đám người phía dưới: ... trời má ơi!
Cuối cùng cũng thở phào được rồi!
Nhưng còn chưa kịp thở xong, thì cậu nam sinh đã lại ghé lan can nhìn xuống.
Thấy Sở Hà vẫn đứng nguyên tại chỗ, cậu hô lớn: “Bạn gì ơi, tuy tớ không biết cậu học lớp nào, nhưng nhìn cách nói chuyện của cậu á, chắc chắn còn thi dở hơn cả tớ!”
Dù sao ai cũng biết, học bá không bao giờ than đề khó, chỉ có học dốt mới hay tìm lý do.
Học càng tệ, lý do tìm ra càng “sâu sắc”.
Mà mấy nước phương Tây là cường quốc công nghệ, địa vị quốc tế vẫn vững như bàn thạch.
Cậu có dốt cũng không dám ngông tới mức nghĩ rằng...
“7, 8 năm nữa tiếng Chính Quốc sẽ làm bá chủ toàn cầu.”
Nhưng giờ thì...
Tìm được người thi còn dở hơn mình, tâm trạng cậu lập tức buông lỏng hẳn.
Cậu tự kiểm điểm cũng khá nhanh: “Con sai rồi! Con xin lỗi mọi người, cũng xin lỗi bố mẹ vì đã khiến mọi người lo lắng!”
Cậu rướn cổ, nhìn người mẹ vẫn còn đang ngồi bệt dưới đất, bấy giờ mới thật lòng hét lên: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm! Con sẽ không như vậy nữa!”
“Cả người còn thi dở hơn con mà vẫn tự tin, vẫn dám đối diện tương lai, thì con cũng phải cố gắng hơn nữa!”
Lại có hai người nữa thì cố lao vào tòa nhà.
Nhưng thi xong là học sinh chỉ có lối ra, không có lối vào.
Nam sinh trên tầng nhìn rõ mồn một mọi thứ dưới sân.
Cậu ta ôm chặt lấy lan can, cả hai chân đã đứng ngoài lan can rồi.
“Đừng có tới! Cấm vào tòa nhà!”
Mấy chú cảnh sát định vào cũng sững người lại, vội giơ tay hét: “Bình tĩnh nào! Anh không vào đâu!”
Vừa nói, vừa ra hiệu với đồng nghiệp, xem có thể lén trèo qua cửa sổ tầng một không.
Người mẹ ngã quỵ, bật khóc thảm thiết.
Còn Sở Hà thì lúc này đã vòng qua đám người, tiến thẳng vào khu vực trống.
Cô ngửa cổ, giọng lớn: “Đề thi năm nay cũng ổn mà, cậu trượt môn nào vậy?”
Nam sinh trên sân thượng nghẹn họng, nước mắt còn chưa kịp rơi hết, đã nhịn không được mà lên tiếng: “Ngữ văn, toán, lý, hóa, sinh với tiếng Anh... đều dở hết!”
Sở Hà: ...
Bạn trẻ ơi, thế này là không đủ tầm rồi.
Kỳ thi đại học có mấy môn thôi, cậu thi trượt hết thì còn thi gì nữa?
Cậu nam sinh trên tầng thượng lúc này có vẻ đã bình tĩnh hơn đôi chút.
Có lẽ là do đối thoại với một nữ sinh cùng trang lứa, nên cậu không còn quá kích động nữa.
Còn đám cảnh sát cùng mẹ cậu dưới sân thì nín thở dõi theo, không dám làm gián đoạn cuộc nói chuyện đang tạm ổn định này.
Còn Sở Hà, chẳng cần dùng tới xúc tu tinh thần, cũng biết đã có người lén leo vào từ cửa sổ tầng 1 rồi.
Dù kịch bản xấu nhất xảy ra, nam sinh nhảy lầu, thì đỡ lấy là xong, có gì ghê gớm đâu?
Cô vẫn mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, hai tay khoanh trước ngực, trông chẳng khác gì chị đại học đường, nói chuyện cũng kiểu “chị đại” nốt: “Vậy nghe cậu nói thì... cậu không thi tốt môn nào luôn à?”
Đám đông bên dưới: Ố dô dô...
Không phải kí©h thí©ɧ người ta nữa chứ?
Quả nhiên, cậu nam sinh nghẹn lời một cái: “Tớ cũng đâu muốn vậy... mà đề thi thật sự quá khó...”
Sở Hà cũng thấy đồng cảm, gật gù: “Tôi hiểu mà, hiểu mà. Dù sao thì đầu người cũng chỉ to được chừng đó, không học vô được cũng là bình thường thôi...”
Đừng nhìn cô giờ đứng top đầu, chứ ở Liên bang Tinh Hải, trong hàng trăm cuộc thi lớn nhỏ, hễ thi cái gì cần dùng đến não là cô chưa từng chạm nổi vào bảng vàng.
Thật sự là quá thấu hiểu sự “tầm thường” của người bình thường luôn rồi.
...
Dưới sân, đám cảnh sát thầm rủa mấy ông lính cứu hỏa sao lâu đến thế, tim thì như treo bay bay...
Cái cô gái này không đi theo hướng “an ủi dịu dàng” gì hết! Câu nào cũng như giội gáo nước lạnh!
Lỡ mà nam sinh không chịu nổi, nhảy xuống thật thì... khéo còn bị kiện!
Đau đầu ghê.
Nhưng mà giờ cũng chẳng dám ngăn lại...
Thầy Trần đứng ngay bên cạnh, vì sợ kích động học sinh nên cũng không dám hé môi, hai tay ôm ngực, thở hổn hển, nhìn là biết tim thắt lại vì lo.
Không có bệnh tim cũng bị lo cho ra bệnh luôn.
Sở Hà liếc mắt một cái là thấy liền...
Thầy Trần mà gặp phải học sinh như mình, cũng thật chẳng dễ dàng gì.
Mượn một câu cổ ngữ bên hành tinh Sơn Hải mà nói: “Tất cả... đều là số phận cả.”
Nhưng mặc cho phía dưới mọi người thấp thỏm, câu trả lời thản nhiên kia của Sở Hà lại khiến nam sinh trên tầng thượng cảm thấy... đồng cảm.
“Đúng đó.” Cậu nấc nghẹn, tiện tay buông một tay khỏi lan can để lau nước mắt, khiến đám đông phía dưới lại hít một ngụm khí lạnh.
Nam sinh dường như tìm được tri kỷ của giới “học dốt”, bắt đầu tuôn ra hết những uất ức: “Cậu có biết lớp Tên lửa có một nhỏ con gái không? Nghe nói nó ban ngày ngủ, ban đêm cũng ngủ, chưa bao giờ học đêm, vậy mà lúc nào thi cũng đứng nhất...”
“Tớ thì học ngày học đêm, viết đến một hai giờ sáng, chẳng dám lơ là tí nào... mà vẫn không học nổi!”
“Nhất là tiếng Anh! Nền giáo dục rác rưởi! Học tiếng Anh làm gì? Tớ có ra nước ngoài đâu, học chi cho mệt? Thi thử tớ mới được có 60 điểm, lần này chắc còn tệ hơn hu hu hu...”
Sở Hà: ...
Đoạn đầu thì cô không dám lên tiếng, vì người ta đang nói tới mình đấy.
Nhưng đoạn sau... thật sự quá đồng cảm!
Cô lập tức gật đầu lia lịa: “Cậu nói đúng! Tôi cũng thấy nền giáo dục không ổn, học tiếng Anh làm cái gì?”
Cô nâng cao giọng: “Cậu đừng xúc động! Thi tiếng Anh không tốt thì đã sao? Biết đâu chừng 7, 8 năm nữa, ngôn ngữ chính của toàn thế giới sẽ là tiếng Chính Quốc! Ai còn học cái thứ phương ngữ của mấy nước nhỏ kia nữa chứ?”
Nam sinh trên tầng: ......???
Cậu đơ tại chỗ, hít một cái suýt kéo theo cả nước mũi.
Ngơ ngác lẩm bẩm: “Cậu... còn ngông hơn cả tớ nữa...”
Không biết là nghĩ tới điều gì, đột nhiên tinh thần phấn chấn hẳn lên, tay nắm chặt lan can, nhấc chân dài một cái, lộn thẳng vào lại sân thượng.
Cả đám người phía dưới: ... trời má ơi!
Cuối cùng cũng thở phào được rồi!
Nhưng còn chưa kịp thở xong, thì cậu nam sinh đã lại ghé lan can nhìn xuống.
Thấy Sở Hà vẫn đứng nguyên tại chỗ, cậu hô lớn: “Bạn gì ơi, tuy tớ không biết cậu học lớp nào, nhưng nhìn cách nói chuyện của cậu á, chắc chắn còn thi dở hơn cả tớ!”
Dù sao ai cũng biết, học bá không bao giờ than đề khó, chỉ có học dốt mới hay tìm lý do.
Học càng tệ, lý do tìm ra càng “sâu sắc”.
Mà mấy nước phương Tây là cường quốc công nghệ, địa vị quốc tế vẫn vững như bàn thạch.
Cậu có dốt cũng không dám ngông tới mức nghĩ rằng...
“7, 8 năm nữa tiếng Chính Quốc sẽ làm bá chủ toàn cầu.”
Nhưng giờ thì...
Tìm được người thi còn dở hơn mình, tâm trạng cậu lập tức buông lỏng hẳn.
Cậu tự kiểm điểm cũng khá nhanh: “Con sai rồi! Con xin lỗi mọi người, cũng xin lỗi bố mẹ vì đã khiến mọi người lo lắng!”
Cậu rướn cổ, nhìn người mẹ vẫn còn đang ngồi bệt dưới đất, bấy giờ mới thật lòng hét lên: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm! Con sẽ không như vậy nữa!”
“Cả người còn thi dở hơn con mà vẫn tự tin, vẫn dám đối diện tương lai, thì con cũng phải cố gắng hơn nữa!”
0
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
