0 chữ
Chương 40
Chương 40: Trọng Sinh: Tôi Là Nữ Vương Công Nghệ (40)
Vừa lo tập hợp nhóm học sinh thi tại trường, tay vẫn siết chặt túi đựng thẻ dự thi.
Vừa nhón chân hết cỡ, cố biến cái thân hình tròn vo như củ khoai của mình thành quả dưa leo, chỉ để tìm bóng dáng quen thuộc giữa đám đông tấp nập.
Đã 8:30 rồi!
Hàng đầu đã bắt đầu được đưa vào phòng thi, vậy mà con nhóc Sở Hà còn chưa thấy mặt đâu?
Lòng thầy Trần như lửa đốt.
Ông nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay, hối hận không thôi, sớm biết vậy đã cố ép học sinh ấy nhận cái điện thoại cũ của mình rồi.
...
Chính Quốc rất coi trọng giáo dục, dù thành phố Thiên Thủy chỉ là một thành phố cấp địa nhỏ, thậm chí mới lấp ló đến ngưỡng thành phố hạng ba, nhưng số trường học trong thành phố thì không hề ít.
Thí sinh vì vậy mà được phân bổ đi khắp nơi.
Lớp chọn do thầy Trần phụ trách, học sinh được phân thi tại trường cũ cũng chỉ có vài người lẻ tẻ.
Mà trong số đó, người quen với Sở Hà chỉ có một, thằng nhóc tóc xoăn, Lý Ý.
Cả hai còn từng chia sẻ ghi chép học tập, tình cảm thân thiết không đùa được.
Tóc xoăn sốt ruột như ngồi trên đống lửa...
Họ còn tính sẵn cách giúp học thần kiếm tiền sinh hoạt mà, kỳ thi đại học này tuyệt đối không thể xảy ra sự cố!
Cậu ta vừa cầm điện thoại vừa ngó nghiêng xung quanh, còn không quên giục thầy Trần: “Thầy ơi, hay thầy gọi về nhà cô ấy đi ạ!”
Đừng nói nữa, càng nghe thầy càng thấy sốt ruột.
Không lẽ chưa gọi sao?
Sáng sớm ông đã gọi rồi, mà bố mẹ con bé ấy... thật đúng là không biết nói gì.
Mở miệng là lạc đề, thậm chí còn nói cô con gái bị thần kinh, về nhà cướp tiền đánh người gì đó.
Lại còn ngơ ngác tỉnh ra: “Ơ hôm nay thi đại học à...”, loại lời lẽ kiểu vậy.
Trời ạ, phải thế nào mới “sản xuất” ra được cặp phụ huynh kiểu đó chứ?
Lúc Nữ Oa nặn người, chắc trượt tay vớ cả đống cá thối tôm chết trong ao đem lên quá!
Tóc xoăn cũng sắp phát điên, nhưng trong hội chị em này, Sở Chủ Tịch luôn là người dẫn đầu, còn lại chỉ biết nghe lời.
Giờ chẳng liên lạc được, cậu ta cũng bó tay, chỉ biết ngóng ra xung quanh. Còn bị bố mẹ dắt lại, tay đè lên vai dặn dò: “Hít thở sâu nào, đừng căng thẳng! Con chỉ cần phát huy bình thường là được.”
“Đừng lo lắng quá.”
...
Dòng người phía trước bắt đầu di chuyển chậm rãi, dù trời chưa nắng nhưng không khí vẫn oi bức ngột ngạt.
Dự báo nói nhiệt độ 35 độ, nhưng cảm nhận thực tế chắc chắn không dưới 37.
Trán thầy Trần đã ướt sũng mồ hôi, không rõ là vì lo lắng hay vì hồi hộp.
Ông lại một lần nữa nhón chân tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, cuối cùng chỉ biết thở dài buồn bã, cố gắng trấn an đám học sinh còn lại: “Không sao đâu, chắc sắp tới rồi. Mọi người đừng lo cho bạn khác, mỗi người đều có kế hoạch riêng, các em phải giữ vững tinh thần. Vẫn còn 45 phút nữa mà...”
Sau đó ông mở túi tài liệu trong tay.
“Thẻ dự thi cầm hết rồi chứ? Kiểm tra lại đồ dùng... Xong rồi, phụ huynh không cần theo nữa đâu, tôi đưa các em vào trường.”
Vừa nói, thầy vừa dẫn đám học sinh vào cổng trường.
Trong lòng vừa tự hào vừa xúc động, lại có chút hồi hộp như một ông bố đang tiễn con gái về nhà chồng.
Mấy mầm non này, đều là do ông tự tay nuôi lớn mà.
Thấy học trò đã vào trong, thầy Trần mới thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt vừa mới gượng dãn ra lập tức sụp xuống, chưa kịp hồi thần thì đã bị phụ huynh xung quanh bao vây dồn dập.
Mọi người ngoài lo cho con mình, còn quan tâm hỏi han: “Thầy Trần, em học sinh chưa tới kia vẫn chưa liên lạc được sao?”
“Là học sinh lớp thầy à? Ôi trời, toàn là mầm non trường trọng điểm cả mà!”
Người càng hỏi nhiều, lòng thầy Trần càng như lửa đốt.
Ông lại một lần nữa cố nhón chân, nhưng còn chưa kịp hít một hơi khí trên cao, thì hai vai đã bị ai đó ấn xuống mạnh mẽ, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Thầy Trần, em tới kịp đấy chứ? Thầy đừng lên tăng xông nhé.”
Cái ông già đang buồn đến suýt khóc này suýt nữa rơi nước mắt tại chỗ!
Nhưng quanh đây toàn người, mà thầy lại còn sĩ diện, thế là lập tức quay lại, đập mạnh một cái lên cánh tay con bé: “Con nhóc này! Sao cứ phải khiến thầy lo đến phút chót thế hả!”
Vừa nói vừa run tay lấy thẻ dự thi, căn cước và bút viết từ túi nilon ra...
“Mau cầm hết đi, thầy còn có đồ dự phòng nữa...”
Thầy Trần có ngoại hình khá đặc biệt, đôi mắt không đối xứng nằm trên khuôn mặt tròn vo như củ khoai tây, đỏ ửng cả lên, trông đúng là bị hành hạ hết sức.
Không biết vì sao, điều này lại khiến trái tim Sở Hà mềm lại đôi chút.
Lần hiếm hoi, cô bỗng ngượng ngùng nở nụ cười: “Em làm thêm ca đêm trong núi, hơi xa, bắt xe cũng khó, nên xuống núi trễ mất một chút.”
Nghĩ thấy lý do này vẫn hơi thiếu muối, cũng không thể khiến thầy vui lên ngay lập tức vì tương lai đỗ thủ khoa, cô liền bổ sung: “Đêm qua em cày cực lắm, nhưng mà kiếm được đủ tiền học phí và sinh hoạt rồi! Lát nữa thi xong, em mời thầy đi nhậu nhé.”
Chủ tịch Sở bao giờ nói được lời dịu dàng như vậy chứ?
Nên cô cũng thấy hơi ngại, vội giật lấy đống đồ từ tay thầy Trần, quay đầu chạy một mạch vào trường.
Ngay tại cổng, cô còn ngoái lại, nở nụ cười tươi rói: “Thầy Trần lau nước mắt đi nhé, đợi em thi xong đậu thủ khoa rồi về khoe với thầy!”
Giọng con gái vang trong trẻo đầy tự tin, vang vọng giữa khung cảnh thi cử căng thẳng, khiến cả không khí như lặng đi một nhịp.
Thầy Trần thật sự muốn giữ vững phong độ.
Ông tự nhủ, khi chưa có kết quả thì cứ nên khiêm tốn một chút.
Nhưng không hiểu sao, khoé miệng lẫn chân mày đều không kìm được mà cong lên, ông vô thức nhón chân, giơ cao tay hét đáp lại...
“Ừ!!”
Sau khi trấn tĩnh lại, ông quay đầu, thì thấy xung quanh là phụ huynh đang ngậm ngùi nhìn về cánh cổng trường, không khỏi lắc đầu thở dài: “Ban đầu tôi nghe con tôi kể học sinh đứng nhất lớp, nhà nghèo nhận trợ cấp, tôi còn tưởng không đến mức ấy...”
“Không ngờ lại khó khăn đến vậy, thi đại học rồi mà còn phải đi làm...”
“May thật đấy! Tôi cứ nghe nói là học sinh lớp thầy Trần, không nghĩ lại là thủ khoa lớp đó!”
“Phải đấy, cô bé đó tài thật, lần họp phụ huynh tôi từng gặp rồi, cao ráo, chỉ là gầy quá, gió thổi chắc cũng bay mất...”
Vừa nhón chân hết cỡ, cố biến cái thân hình tròn vo như củ khoai của mình thành quả dưa leo, chỉ để tìm bóng dáng quen thuộc giữa đám đông tấp nập.
Đã 8:30 rồi!
Hàng đầu đã bắt đầu được đưa vào phòng thi, vậy mà con nhóc Sở Hà còn chưa thấy mặt đâu?
Lòng thầy Trần như lửa đốt.
Ông nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay, hối hận không thôi, sớm biết vậy đã cố ép học sinh ấy nhận cái điện thoại cũ của mình rồi.
...
Chính Quốc rất coi trọng giáo dục, dù thành phố Thiên Thủy chỉ là một thành phố cấp địa nhỏ, thậm chí mới lấp ló đến ngưỡng thành phố hạng ba, nhưng số trường học trong thành phố thì không hề ít.
Thí sinh vì vậy mà được phân bổ đi khắp nơi.
Lớp chọn do thầy Trần phụ trách, học sinh được phân thi tại trường cũ cũng chỉ có vài người lẻ tẻ.
Cả hai còn từng chia sẻ ghi chép học tập, tình cảm thân thiết không đùa được.
Tóc xoăn sốt ruột như ngồi trên đống lửa...
Họ còn tính sẵn cách giúp học thần kiếm tiền sinh hoạt mà, kỳ thi đại học này tuyệt đối không thể xảy ra sự cố!
Cậu ta vừa cầm điện thoại vừa ngó nghiêng xung quanh, còn không quên giục thầy Trần: “Thầy ơi, hay thầy gọi về nhà cô ấy đi ạ!”
Đừng nói nữa, càng nghe thầy càng thấy sốt ruột.
Không lẽ chưa gọi sao?
Sáng sớm ông đã gọi rồi, mà bố mẹ con bé ấy... thật đúng là không biết nói gì.
Mở miệng là lạc đề, thậm chí còn nói cô con gái bị thần kinh, về nhà cướp tiền đánh người gì đó.
Lại còn ngơ ngác tỉnh ra: “Ơ hôm nay thi đại học à...”, loại lời lẽ kiểu vậy.
Lúc Nữ Oa nặn người, chắc trượt tay vớ cả đống cá thối tôm chết trong ao đem lên quá!
Tóc xoăn cũng sắp phát điên, nhưng trong hội chị em này, Sở Chủ Tịch luôn là người dẫn đầu, còn lại chỉ biết nghe lời.
Giờ chẳng liên lạc được, cậu ta cũng bó tay, chỉ biết ngóng ra xung quanh. Còn bị bố mẹ dắt lại, tay đè lên vai dặn dò: “Hít thở sâu nào, đừng căng thẳng! Con chỉ cần phát huy bình thường là được.”
“Đừng lo lắng quá.”
...
Dòng người phía trước bắt đầu di chuyển chậm rãi, dù trời chưa nắng nhưng không khí vẫn oi bức ngột ngạt.
Dự báo nói nhiệt độ 35 độ, nhưng cảm nhận thực tế chắc chắn không dưới 37.
Trán thầy Trần đã ướt sũng mồ hôi, không rõ là vì lo lắng hay vì hồi hộp.
Sau đó ông mở túi tài liệu trong tay.
“Thẻ dự thi cầm hết rồi chứ? Kiểm tra lại đồ dùng... Xong rồi, phụ huynh không cần theo nữa đâu, tôi đưa các em vào trường.”
Vừa nói, thầy vừa dẫn đám học sinh vào cổng trường.
Trong lòng vừa tự hào vừa xúc động, lại có chút hồi hộp như một ông bố đang tiễn con gái về nhà chồng.
Mấy mầm non này, đều là do ông tự tay nuôi lớn mà.
Thấy học trò đã vào trong, thầy Trần mới thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt vừa mới gượng dãn ra lập tức sụp xuống, chưa kịp hồi thần thì đã bị phụ huynh xung quanh bao vây dồn dập.
Mọi người ngoài lo cho con mình, còn quan tâm hỏi han: “Thầy Trần, em học sinh chưa tới kia vẫn chưa liên lạc được sao?”
“Là học sinh lớp thầy à? Ôi trời, toàn là mầm non trường trọng điểm cả mà!”
Người càng hỏi nhiều, lòng thầy Trần càng như lửa đốt.
Ông lại một lần nữa cố nhón chân, nhưng còn chưa kịp hít một hơi khí trên cao, thì hai vai đã bị ai đó ấn xuống mạnh mẽ, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Thầy Trần, em tới kịp đấy chứ? Thầy đừng lên tăng xông nhé.”
Cái ông già đang buồn đến suýt khóc này suýt nữa rơi nước mắt tại chỗ!
Nhưng quanh đây toàn người, mà thầy lại còn sĩ diện, thế là lập tức quay lại, đập mạnh một cái lên cánh tay con bé: “Con nhóc này! Sao cứ phải khiến thầy lo đến phút chót thế hả!”
Vừa nói vừa run tay lấy thẻ dự thi, căn cước và bút viết từ túi nilon ra...
“Mau cầm hết đi, thầy còn có đồ dự phòng nữa...”
Thầy Trần có ngoại hình khá đặc biệt, đôi mắt không đối xứng nằm trên khuôn mặt tròn vo như củ khoai tây, đỏ ửng cả lên, trông đúng là bị hành hạ hết sức.
Không biết vì sao, điều này lại khiến trái tim Sở Hà mềm lại đôi chút.
Lần hiếm hoi, cô bỗng ngượng ngùng nở nụ cười: “Em làm thêm ca đêm trong núi, hơi xa, bắt xe cũng khó, nên xuống núi trễ mất một chút.”
Nghĩ thấy lý do này vẫn hơi thiếu muối, cũng không thể khiến thầy vui lên ngay lập tức vì tương lai đỗ thủ khoa, cô liền bổ sung: “Đêm qua em cày cực lắm, nhưng mà kiếm được đủ tiền học phí và sinh hoạt rồi! Lát nữa thi xong, em mời thầy đi nhậu nhé.”
Chủ tịch Sở bao giờ nói được lời dịu dàng như vậy chứ?
Nên cô cũng thấy hơi ngại, vội giật lấy đống đồ từ tay thầy Trần, quay đầu chạy một mạch vào trường.
Ngay tại cổng, cô còn ngoái lại, nở nụ cười tươi rói: “Thầy Trần lau nước mắt đi nhé, đợi em thi xong đậu thủ khoa rồi về khoe với thầy!”
Giọng con gái vang trong trẻo đầy tự tin, vang vọng giữa khung cảnh thi cử căng thẳng, khiến cả không khí như lặng đi một nhịp.
Thầy Trần thật sự muốn giữ vững phong độ.
Ông tự nhủ, khi chưa có kết quả thì cứ nên khiêm tốn một chút.
Nhưng không hiểu sao, khoé miệng lẫn chân mày đều không kìm được mà cong lên, ông vô thức nhón chân, giơ cao tay hét đáp lại...
“Ừ!!”
Sau khi trấn tĩnh lại, ông quay đầu, thì thấy xung quanh là phụ huynh đang ngậm ngùi nhìn về cánh cổng trường, không khỏi lắc đầu thở dài: “Ban đầu tôi nghe con tôi kể học sinh đứng nhất lớp, nhà nghèo nhận trợ cấp, tôi còn tưởng không đến mức ấy...”
“Không ngờ lại khó khăn đến vậy, thi đại học rồi mà còn phải đi làm...”
“May thật đấy! Tôi cứ nghe nói là học sinh lớp thầy Trần, không nghĩ lại là thủ khoa lớp đó!”
“Phải đấy, cô bé đó tài thật, lần họp phụ huynh tôi từng gặp rồi, cao ráo, chỉ là gầy quá, gió thổi chắc cũng bay mất...”
0
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
