TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36: Trọng Sinh: Tôi Là Nữ Vương Công Nghệ (36)

Vì muốn bảo toàn huyết áp và nhịp tim cho thầy Trần, Sở Hà quyết định hỏi thêm một câu, xem có chỗ nào thương lượng được không.

[Nhất thiết phải 10 năm 8 năm à? Ba năm năm năm được không? Tôi chỉ lấy 150 vạn thôi.]

[Không được.]

Lúc này Chu Bạch cảm thấy mình như thể đang ngồi sau hậu trường điều binh khiển tướng, khí chất đầy mưu mô của “Địch Nhân Bạch” bùng nổ, trả lời cực kỳ đắc ý: [Bắt cóc mà, càng lâu càng đáng tiền. Ba năm năm năm với 10 năm 8 năm đâu có cùng một đẳng cấp!]

[Cậu chỉ làm được ba năm năm năm thì tôi chỉ trả 50 vạn..]

...

Tướng quân Sở lại thở dài thườn thượt.

200 vạn cũng chẳng phải con số gì lớn lắm, nhưng mà một phát bị ép xuống còn 50 vạn, đúng là con nhà giàu có khác.

Nhưng mà cô kiếm món này cũng đâu phải vì tiền nhiều ít, chủ yếu là muốn có một ít vốn khởi nghiệp cơ bản thôi.

Có là được rồi, không so đo.

50 vạn hay 200 vạn, với cô cũng chẳng khác nhau mấy.

Sở Phát Đạt cau mày, thần sắc nghiêm túc...

Xem ra, nếu muốn giữ chắc 200 vạn, à không, là 10 năm 8 năm, thì cô buộc phải đợi bọn kia ra tay trước!

...

Cô suy nghĩ một lát, rồi căn dặn tiểu đệ mới nhận vào một hồi.

Tiểu đệ trong lòng vừa hồi hộp vừa kích động: “Chị ơi, em chưa từng báo cảnh sát bao giờ, hồi hộp thật sự luôn!”

“Nhưng mà, nhưng mà...”

Cậu vẫn còn khá tỉnh táo: “Báo án giả là không đúng đâu nha.”

“Bậy!”

Sở Hà tràn đầy chính khí.

“Sao mà giả được? Đây là thật mà! Chị bỏ cả kỳ thi để đi liều mạng với tụi nó đấy!”

“Không cần vậy đâu chị!”

Tiểu đệ vội kéo tay cô: “Thi đại học quan trọng hơn, quan trọng hơn nhiều.”

“Chuyện bắt cóc nếu là thật thì giao cho công an là được rồi còn gì?”

Sở Hà co chân lên ghế, liếc mắt nhìn cậu: “Cậu nghĩ với thành tích hiện giờ có đậu nổi cao đẳng không?”

Tiểu đệ: ...

“Không nổi.”

Cậu rất có tự nhận thức: “Điểm cao nhất của em trong mấy lần thi thử là 200.”

Sở Hà suy nghĩ giây lát: “Điểm chuẩn cao đẳng hình như là 180, 200 thì ổn rồi.”

Cô vỗ vai tiểu đệ một cái đầy hài lòng: “Được đấy, không tệ.”

Nhưng ánh mắt tiểu đệ thì cực kỳ phức tạp.

“Chị ơi, chị không cần an ủi em như vậy đâu, em biết đối với chị thì điểm đó chẳng ra gì, nhưng đó là thành tích tốt nhất của em rồi... Hai lần trước em chỉ được có 140.”

Sở Hà: ...

Giây phút ấy, cô thầm cảm thấy may mắn vì mình chưa có ý định mở lớp dạy thêm.

Chứ mà lỡ mở lớp, học sinh nào cũng như cậu này, chắc ngày nào cô cũng đập vỡ tám cái đầu.

Thế nên cô chỉ có thể nói bằng vẻ mặt phức tạp: “Cậu nhảy điểm ác quá.”

Tiểu đệ đau khổ đến mức tỏa ra ánh hào quang của học sinh cá biệt, giọng nói yếu ớt: “Chị à, không thì sao em bám chị tới giờ?”

Sở Hà phất tay: “Thôi được rồi, điểm số không quan trọng. Quan trọng là sau này chị lên đại học còn phải dắt cậu đi lập nghiệp nữa!”

“Cậu không có thành tích, muốn phát triển thì phải có tiền, theo chị mà không lương thì mất mặt chị lắm!”

“Chị mà trực tiếp dấn thân vào vụ bắt cóc này, cũng là để kiếm thêm vốn hoạt động tương lai đấy!”

Hai đứa học sinh chưa đủ tuổi, một đứa dám nói, đứa kia cũng dám tin.

Tên học sinh cá biệt đang tuổi nổi loạn cũng bị lời đại tỷ thuyết phục đến máu nóng sôi trào, ghi nhớ kỹ từng chi tiết chị dặn.

Nghĩ đến cảnh đại tỷ vì tương lai "bang hội" mà xông pha, cậu ta toàn thân toát ra khí thế hừng hực của chiến sĩ sắp xông trận.

Lập tức cài luôn 10 cái báo thức trên điện thoại, nghiêm túc cam kết:

“Chị cứ yên tâm! Dù thế nào cũng không để chị lỡ chuyện lớn đâu!”

Còn Sở Hà thì nhìn thời gian, lại nhìn động thái mới của hai tên bắt cóc rác rưởi hiển thị trên màn hình, âm thầm tính toán...

Chỉ cần mình nhanh tay một chút, lấy tiền xong vẫn kịp về thi tốt nghiệp.

Ổn áp rồi, ổn áp rồi.

Ừm...

Chỉ là không biết trước khi cô quay về, huyết áp của thầy Trần có còn ổn không...

Đêm đen gió lớn.

Trước mặt là màn hình máy tính phát ra tiếng “tít tít” rất nhỏ.

Âm thanh tuy khẽ, nhưng Sở Hà lập tức mở bừng mắt, ánh nhìn sắc bén, tinh thần phơi phới, hoàn toàn không giống người vừa chợp mắt trên ghế một lúc.

Cô liếc nhìn đồng hồ, 2 giờ 40 phút sáng.

Lại liếc sang video giám sát giao thông vừa bật lên, có một chiếc xe đã bắt đầu rời khỏi khu biệt thự.

Sở Hà vươn vai một cái...

Đến giờ làm việc rồi.

Bên cạnh, tiểu đệ đã gục xuống bàn ngủ say như chết, hoàn toàn không hay biết đại tỷ nhà mình đã chầm chậm rời khỏi quán net.

...

Cùng lúc đó.

Chu Bạch cũng tỉnh dậy trong chiếc xe đang lắc lư chạy trên đường.

Trước mắt tối om, môi bị dán băng dính khiến anh chỉ có thể phát ra những tiếng “ưm ưm” từ trong cổ họng.

Mùi hỗn tạp trong xe khiến anh nôn nao l*иg ngực, đầu óc mơ hồ cũng tỉnh táo lại trong chớp mắt.

Đây là đâu?

Thử cựa quậy, phát hiện tay bị trói ngược ra sau, cả người bị nhét trong một cái bao, cử động cực kỳ khó khăn...

Chu Bạch cuối cùng cũng phải chấp nhận hiện thực: Cẩn thận đủ đường, cuối cùng vẫn bị bắt cóc.

Chẳng lẽ đây là hậu quả của việc giấu ba để tự chứng minh bản lĩnh?

Giờ phút này, Chu Bạch hối hận vô cùng.

Tuổi xuân rực rỡ, khí chất nam nhi, không lo học hành để sau này làm tổng tài bá đạo, lại đi yêu đương tào lao làm chi!

Lúc trước còn tính ở nhà chờ nội gián đưa tin để làm ngư ông đắc lợi, không ngờ người tính không bằng lòng người.

Người yêu cũ từng dắt về biệt thự giờ đã ra chiêu cuối...

Biết anh không chịu “cắn câu”, cũng không có cơ hội ra tay, bèn trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa biệt thự lẻn vào.

Hai người này làm việc cực kỳ thành thạo, trước giờ toàn dùng chiêu này để kiếm tiền.

Vào được nhà rồi cũng không vội hành động, mà lặng lẽ tìm chỗ ẩn nấp trong phòng.

Đợi đến khi đêm khuya vắng lặng, tiếng game trong phòng anh dừng lại, bọn họ mới nhẹ nhàng mò vào...

Chu Bạch còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bịt miệng bằng khăn tẩm thuốc mê.

Cái này ai mà ngờ được?

Chu Bạch ngày xưa yêu đương là thật lòng thật dạ, ôm mộng tình yêu trong sáng!

Ai biết được bạn gái cũ đã sớm sao chép chìa khóa biệt thự?

Ai mà đề phòng được người bên cạnh nắm rõ từng thói quen sinh hoạt của mình?

Xe lắc lư liên tục, anh bị nhốt trong cốp xe bị xóc nảy liên hồi, đυ.ng hết bên này đến bên kia, đau đớn không tả.

0

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.