0 chữ
Chương 20
Chương 20: Trọng Sinh: Tôi Là Nữ Vương Công Nghệ (20)
Nói xong, cả bàn bỗng im bặt.
Đeo kính nhìn cô như nhìn quái vật, như thể Sở Hà là ma vương mất trí!
Còn Tóc xoăn thì ôm ngực cảm động: “Thì ra cậu tin tưởng tớ đến vậy sao, Sở Hà!”
“Biến đi!”
“Biến ngay!”
Cao Điềm Điềm và Trần Tâm Nguyệt đồng thanh gắt lên.
Rồi hai người lại quay sang Sở Hà cười gượng: “Cậu đang mơ à? Một tháng mà kéo 100 điểm... Đây là cao khảo đấy, từng điểm một đã chen nhau hàng ngàn người rồi!”
“Đến nước này rồi, điểm có phải dễ mà tăng đâu!”
Bọn họ cũng đã cố gắng lắm rồi, nhưng điểm tổng vẫn chỉ nằm trong khoảng 570–610.
Muốn đậu đại học top đầu một cách chắc chắn, còn phải cố thêm nữa.
Sở Hà nhìn mấy người này, ánh mắt phức tạp mà chẳng biết nói gì cho vừa...
Cô thẳng thắn chốt luôn một câu: “Mấy cậu đúng là đầu óc có vấn đề.”
Cả nhóm lạnh lùng ngồi bất động, chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
Cảm ơn, khỏi cần nói, so với học thần tụi tớ biết tụi tớ đần rồi.
Chỉ có Tóc xoăn là còn biết phối hợp như cây đỡ hài: “Nhưng tụi tớ ăn khỏe mà!”
Sở Hà liếc xuống đĩa cơm của cậu ta, rồi liếc qua mấy mâm đồ ăn trước mặt mình...
“Vầy gọi là ăn khỏe đó hả?”
Ánh mắt khinh bỉ rõ rành rành.
Tóc xoăn: ...
Cậu thua rồi.
Đến ăn cũng không bằng người ta.
May mà Sở Hà cũng không chấp làm gì, rất nhanh đã chuyển sang chủ đề khác, trầm ngâm hỏi: “Sau cao khảo xong, mấy cậu nghĩ làm gì để kiếm tiền nhanh mà nhiều nhỉ?”
Không có Trường Canh bên cạnh, chuyện tiền nong cũng phải để cô lo...
Haizz, nhức đầu thật sự.
Đeo kính ngẫm nghĩ, nghiêm túc đưa đề xuất:
“Hay là mua quyển đọc thử đi, tớ nghe nói cách kiếm tiền nhanh nhất đều nằm trong đó hết.”
Sở Hà mắt sáng lên.
Sống nghèo khổ quá lâu, đến đồ ăn vặt cũng không được tự do, thế này mà gọi là phong thái của đại tướng được sao?
Quá mất mặt luôn.
Không nói hai lời, cô mượn điện thoại của Trần Tâm Nguyệt tra ngay.
Cách cô dùng điện thoại cũng khác người... Người thường thì mở trình duyệt rồi nhập từ khóa.
Còn cô thì vô thức dùng tinh thần lực quét từ trong ra ngoài cả thiết bị, rồi đốt cháy chip xử lý, lật tung các luồng dữ liệu từ nền đến giao diện...
Và trong dòng thông tin dày đặc đó, cô nhìn thấy một tiêu đề...
[Vụ lừa đảo chip trị giá nghìn tỷ.]
Ô hô.
Sở Hà thầm nghĩ: Quả nhiên làm nghiên cứu mà cũng có thể phát tài...
Làm một vụ lớn mới gọi là đã!
Cô trả điện thoại lại cho Trần Tâm Nguyệt, đối phương nhìn cái màn hình vẫn còn hiện nội dung, lại nhìn cô, nét mặt khó tả vô cùng.
Cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Cái này là lừa đảo bị bắt đấy, cậu biết không?”
Sở Hà cảm thấy hơi bồn chồn.
Nhưng với khả năng trấn định siêu cấp, hoặc gọi thẳng ra là mặt dày, cô vẫn giả vờ bình thản: “Đương nhiên là tôi biết rồi, làm việc phạm pháp thì rủi ro và khó khăn là điều hiển nhiên.”
Cô còn nghiêm túc chia sẻ “kinh nghiệm” của bản thân.
Cả nhóm nhìn cô mà không biết nói gì, trong lòng thầm mừng vì cô không thi khối C, chứ không thì môn Chính trị xem như vứt.
Nhưng mà, nói cho cùng, cũng chỉ là đùa chút thôi mà, đúng không?
Mọi người lại nhanh chóng khôi phục tinh thần: “Được rồi được rồi, biết là khó rồi mà...”
Trong lúc Sở Hà cúi đầu ăn cơm, cả nhóm tranh thủ rì rầm trong group chat nhỏ: [Hội học dốt quyết tâm vùng lên.]
Trần Tâm Nguyệt: Ở đại học có thể vay học phí, học phí không phải lo.
Trần Tâm Nguyệt: Nhưng còn tiền sinh hoạt thì sao? Chẳng lẽ Sở Hà vừa đi học vừa đi làm thêm?
Trần Tâm Nguyệt: Nghe nói dù là Hòa An hay Bạch Điểu thì lịch học đều rất nặng.
Tóc xoăn: Có gì đâu! Tớ xin ba mẹ ít tiền tiêu vặt gửi cho Sở Hà là được.
Đeo kính: Không cần nhiều, mỗi đứa góp một ít, hoặc bớt một phần tiền sinh hoạt cũng ổn.
Cao Điềm Điềm: Mấy người ngu à?
Cao Điềm Điềm: Tiền sinh hoạt của mình mà đem cho Sở Hà, hoặc xin ba mẹ đưa cho bạn, lỡ họ biết thì nhìn Sở Hà bằng con mắt gì?
Trần Tâm Nguyệt: Vậy thì... hè sau thi xong, tụi mình rảnh mà, đi làm thêm hè thử xem?
Cao Điềm Điềm: Đúng, không xin tiền nhà, dùng tiền lương tụi mình kiếm được để gom cho Sở Hà tiền sinh hoạt.
Trần Tâm Nguyệt: Chính xác luôn!
Tóc xoăn: Ý hay nha!
Tóc xoăn: Tụi mình có 4 người, mỗi người chỉ cần làm 1 tháng, ít nhất cũng được 1500 một người, cộng lại là 6000, cũng đủ cho một học kỳ rồi.
Đeo kính: Giờ lương làm thêm hè cỡ 1800–2500, mấy chỗ như quán nhậu, quán ăn khuya cần thức đêm thì còn cao hơn.
Đeo kính: KTV cũng lương cao hơn.
Đeo kính: Cậu của tớ có mở KTV, tới lúc đó tớ với Lý Ý đi làm ở đó, hai tháng cũng được 10.000.
Cao Điềm Điềm: Phố đi bộ hè nào cũng tuyển PG nữ, có khi còn có thêm hoa hồng!
Trần Tâm Nguyệt: Tớ nghĩ mỗi người làm thêm 1 tháng là đủ.
Trần Tâm Nguyệt: Vừa rèn luyện bản thân, vừa để dành thời gian làm việc khác nữa.
Trần Tâm Nguyệt: Vậy 4 người cùng nhau gộp 10.000, cũng tạm đủ sống 1 kỳ học.
Trần Tâm Nguyệt: Sở Hà tính khí rất bướng, thầy chủ nhiệm mời cơm còn không chịu, giờ tuy đỡ hơn nhưng tớ nghĩ một học kỳ thôi cũng đủ để bạn ấy tự xoay sở rồi.
Tóc xoăn: Đúng ha, hè tớ cũng định đi chơi một chuyến, quyết vậy đi!
Đeo kính: Không. Tớ vẫn muốn làm hai tháng, tiền lương còn lại để góp thêm vô khoản ba mẹ mua điện thoại mới cho tớ.
Đeo kính: Ba mẹ chỉ cho 3000 thôi.
Đeo kính: Họ đâu hiểu, chơi game thì phải điện thoại xịn mới sướиɠ!
Tóc xoăn: Quá hay!
Cao Điềm Điềm: Cậu ngốc thật, sao không dùng số tiền đó để dụ ba mẹ mua cho cậu một cái máy tính xịn hơn?
Cao Điềm Điềm: Dạo này học theo vở ghi của học thần, điểm tăng lên, ba mẹ vui quá thì muốn gì mà chả được?
Tóc xoăn: ...
Đeo kính: ...
Tiểu Điềm đúng là kỳ nữ!
Cao Điềm Điềm: Cảm giác mấy lời tụi mình nói thật là nhiệt huyết và đầy cảm hứng luôn, ai bỏ cuộc là chó nhá!
Cao Điềm Điềm: Tình chị em keo sơn chính là đây!
Trần Tâm Nguyệt: Tớ cũng thấy thế!
Tóc xoăn: ...
Đeo kính: ...
Khoan đã... có gì đó hơi sai sai?
...
Sau khi nhóm nhỏ bàn bạc xong, thì lúc đó Sở Hà mới ăn xong.
Không chừa lại một hạt cơm hay miếng rau, đúng chuẩn phong cách nghèo khó.
Sở Hà: ...Thật ra là vì trước kia ăn đồ dở quá nhiều, giờ thấy đồ ngon là tiếc không nỡ bỏ.
Đeo kính nhìn cô như nhìn quái vật, như thể Sở Hà là ma vương mất trí!
Còn Tóc xoăn thì ôm ngực cảm động: “Thì ra cậu tin tưởng tớ đến vậy sao, Sở Hà!”
“Biến đi!”
“Biến ngay!”
Cao Điềm Điềm và Trần Tâm Nguyệt đồng thanh gắt lên.
Rồi hai người lại quay sang Sở Hà cười gượng: “Cậu đang mơ à? Một tháng mà kéo 100 điểm... Đây là cao khảo đấy, từng điểm một đã chen nhau hàng ngàn người rồi!”
“Đến nước này rồi, điểm có phải dễ mà tăng đâu!”
Bọn họ cũng đã cố gắng lắm rồi, nhưng điểm tổng vẫn chỉ nằm trong khoảng 570–610.
Muốn đậu đại học top đầu một cách chắc chắn, còn phải cố thêm nữa.
Sở Hà nhìn mấy người này, ánh mắt phức tạp mà chẳng biết nói gì cho vừa...
Cô thẳng thắn chốt luôn một câu: “Mấy cậu đúng là đầu óc có vấn đề.”
Cảm ơn, khỏi cần nói, so với học thần tụi tớ biết tụi tớ đần rồi.
Chỉ có Tóc xoăn là còn biết phối hợp như cây đỡ hài: “Nhưng tụi tớ ăn khỏe mà!”
Sở Hà liếc xuống đĩa cơm của cậu ta, rồi liếc qua mấy mâm đồ ăn trước mặt mình...
“Vầy gọi là ăn khỏe đó hả?”
Ánh mắt khinh bỉ rõ rành rành.
Tóc xoăn: ...
Cậu thua rồi.
Đến ăn cũng không bằng người ta.
May mà Sở Hà cũng không chấp làm gì, rất nhanh đã chuyển sang chủ đề khác, trầm ngâm hỏi: “Sau cao khảo xong, mấy cậu nghĩ làm gì để kiếm tiền nhanh mà nhiều nhỉ?”
Không có Trường Canh bên cạnh, chuyện tiền nong cũng phải để cô lo...
Haizz, nhức đầu thật sự.
Đeo kính ngẫm nghĩ, nghiêm túc đưa đề xuất:
“Hay là mua quyển đọc thử đi, tớ nghe nói cách kiếm tiền nhanh nhất đều nằm trong đó hết.”
Sống nghèo khổ quá lâu, đến đồ ăn vặt cũng không được tự do, thế này mà gọi là phong thái của đại tướng được sao?
Quá mất mặt luôn.
Không nói hai lời, cô mượn điện thoại của Trần Tâm Nguyệt tra ngay.
Cách cô dùng điện thoại cũng khác người... Người thường thì mở trình duyệt rồi nhập từ khóa.
Còn cô thì vô thức dùng tinh thần lực quét từ trong ra ngoài cả thiết bị, rồi đốt cháy chip xử lý, lật tung các luồng dữ liệu từ nền đến giao diện...
Và trong dòng thông tin dày đặc đó, cô nhìn thấy một tiêu đề...
[Vụ lừa đảo chip trị giá nghìn tỷ.]
Ô hô.
Sở Hà thầm nghĩ: Quả nhiên làm nghiên cứu mà cũng có thể phát tài...
Làm một vụ lớn mới gọi là đã!
Cô trả điện thoại lại cho Trần Tâm Nguyệt, đối phương nhìn cái màn hình vẫn còn hiện nội dung, lại nhìn cô, nét mặt khó tả vô cùng.
Sở Hà cảm thấy hơi bồn chồn.
Nhưng với khả năng trấn định siêu cấp, hoặc gọi thẳng ra là mặt dày, cô vẫn giả vờ bình thản: “Đương nhiên là tôi biết rồi, làm việc phạm pháp thì rủi ro và khó khăn là điều hiển nhiên.”
Cô còn nghiêm túc chia sẻ “kinh nghiệm” của bản thân.
Cả nhóm nhìn cô mà không biết nói gì, trong lòng thầm mừng vì cô không thi khối C, chứ không thì môn Chính trị xem như vứt.
Nhưng mà, nói cho cùng, cũng chỉ là đùa chút thôi mà, đúng không?
Mọi người lại nhanh chóng khôi phục tinh thần: “Được rồi được rồi, biết là khó rồi mà...”
Trong lúc Sở Hà cúi đầu ăn cơm, cả nhóm tranh thủ rì rầm trong group chat nhỏ: [Hội học dốt quyết tâm vùng lên.]
Trần Tâm Nguyệt: Ở đại học có thể vay học phí, học phí không phải lo.
Trần Tâm Nguyệt: Nhưng còn tiền sinh hoạt thì sao? Chẳng lẽ Sở Hà vừa đi học vừa đi làm thêm?
Trần Tâm Nguyệt: Nghe nói dù là Hòa An hay Bạch Điểu thì lịch học đều rất nặng.
Tóc xoăn: Có gì đâu! Tớ xin ba mẹ ít tiền tiêu vặt gửi cho Sở Hà là được.
Đeo kính: Không cần nhiều, mỗi đứa góp một ít, hoặc bớt một phần tiền sinh hoạt cũng ổn.
Cao Điềm Điềm: Mấy người ngu à?
Cao Điềm Điềm: Tiền sinh hoạt của mình mà đem cho Sở Hà, hoặc xin ba mẹ đưa cho bạn, lỡ họ biết thì nhìn Sở Hà bằng con mắt gì?
Trần Tâm Nguyệt: Vậy thì... hè sau thi xong, tụi mình rảnh mà, đi làm thêm hè thử xem?
Cao Điềm Điềm: Đúng, không xin tiền nhà, dùng tiền lương tụi mình kiếm được để gom cho Sở Hà tiền sinh hoạt.
Trần Tâm Nguyệt: Chính xác luôn!
Tóc xoăn: Ý hay nha!
Tóc xoăn: Tụi mình có 4 người, mỗi người chỉ cần làm 1 tháng, ít nhất cũng được 1500 một người, cộng lại là 6000, cũng đủ cho một học kỳ rồi.
Đeo kính: Giờ lương làm thêm hè cỡ 1800–2500, mấy chỗ như quán nhậu, quán ăn khuya cần thức đêm thì còn cao hơn.
Đeo kính: KTV cũng lương cao hơn.
Đeo kính: Cậu của tớ có mở KTV, tới lúc đó tớ với Lý Ý đi làm ở đó, hai tháng cũng được 10.000.
Cao Điềm Điềm: Phố đi bộ hè nào cũng tuyển PG nữ, có khi còn có thêm hoa hồng!
Trần Tâm Nguyệt: Tớ nghĩ mỗi người làm thêm 1 tháng là đủ.
Trần Tâm Nguyệt: Vừa rèn luyện bản thân, vừa để dành thời gian làm việc khác nữa.
Trần Tâm Nguyệt: Vậy 4 người cùng nhau gộp 10.000, cũng tạm đủ sống 1 kỳ học.
Trần Tâm Nguyệt: Sở Hà tính khí rất bướng, thầy chủ nhiệm mời cơm còn không chịu, giờ tuy đỡ hơn nhưng tớ nghĩ một học kỳ thôi cũng đủ để bạn ấy tự xoay sở rồi.
Tóc xoăn: Đúng ha, hè tớ cũng định đi chơi một chuyến, quyết vậy đi!
Đeo kính: Không. Tớ vẫn muốn làm hai tháng, tiền lương còn lại để góp thêm vô khoản ba mẹ mua điện thoại mới cho tớ.
Đeo kính: Ba mẹ chỉ cho 3000 thôi.
Đeo kính: Họ đâu hiểu, chơi game thì phải điện thoại xịn mới sướиɠ!
Tóc xoăn: Quá hay!
Cao Điềm Điềm: Cậu ngốc thật, sao không dùng số tiền đó để dụ ba mẹ mua cho cậu một cái máy tính xịn hơn?
Cao Điềm Điềm: Dạo này học theo vở ghi của học thần, điểm tăng lên, ba mẹ vui quá thì muốn gì mà chả được?
Tóc xoăn: ...
Đeo kính: ...
Tiểu Điềm đúng là kỳ nữ!
Cao Điềm Điềm: Cảm giác mấy lời tụi mình nói thật là nhiệt huyết và đầy cảm hứng luôn, ai bỏ cuộc là chó nhá!
Cao Điềm Điềm: Tình chị em keo sơn chính là đây!
Trần Tâm Nguyệt: Tớ cũng thấy thế!
Tóc xoăn: ...
Đeo kính: ...
Khoan đã... có gì đó hơi sai sai?
...
Sau khi nhóm nhỏ bàn bạc xong, thì lúc đó Sở Hà mới ăn xong.
Không chừa lại một hạt cơm hay miếng rau, đúng chuẩn phong cách nghèo khó.
Sở Hà: ...Thật ra là vì trước kia ăn đồ dở quá nhiều, giờ thấy đồ ngon là tiếc không nỡ bỏ.
3
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
