0 chữ
Chương 18
Chương 18: Nữ Sinh Nổi Loạn (18)
Nếu không, ông đã nạp đầy tiền vào thẻ ăn của con bé từ lâu rồi!
Ban đầu, chủ nhiệm vẫn khá có cảm tình với Triệu Nhạc, cảm thấy cô bé này rất biết điều.
Nhưng nhìn cái kiểu của ba mẹ cô ta thì... Ba thì làm loạn ở phòng tài vụ, chỗ đó ông ta không quản được.
Mẹ thì ngang nhiên đòi mượn vở người khác, tan học rồi còn bắt người ta dạy thêm...
Mẹ nó chứ, ai cho bà cái mặt to thế hả?
Học sinh cưng của tôi, đến lượt bà chỉ tay năm ngón à!
Con gái bà nghỉ học phải ôn bài, còn học sinh giỏi thì khỏi học chắc?
Giờ quan trọng thế này, một ngày giảng bao nhiêu tiết, vở ghi quan trọng cỡ nào trong lòng bà không rõ à?
Học sinh tan học trễ cỡ nào, bà không biết chắc?
Nhưng mà, ở dưới mái trường này, vào lúc then chốt mà lại gây gổ với nhà trường thì lỡ ảnh hưởng tương lai đứa nhỏ thì không ổn.
Dù gì ông hiệu trưởng nhà họ... đầu óc cũng chẳng minh mẫn lắm.
Thế nên lão Trần nặn ra một nụ cười giả trân, giống hệt một củ khoai tây to tướng đang nhe răng trợn mắt:
“Chị là mẹ của Triệu Nhạc hả, tôi hiểu ý chị mà.”
“Nhưng mà con bé đau đầu như vậy, trước hết nên nghỉ ngơi là chính.”
“Hay là thế này, chị cứ đưa cháu về nhà nghỉ ngơi một hôm. Nếu hôm sau cháu thấy khỏe rồi thì quay lại học, những tiết nào bỏ lỡ tôi sẽ kèm lại...”
Trong lớp, Sở Hà lặng lẽ thu lại xúc tua tinh thần nhỏ bé của mình.
Cô âm thầm hạ quyết tâm...
Sau này khi cô phát đạt rồi, nhất định sẽ không quên thầy chủ nhiệm khoai tây này đâu!!!
...
Lớp học vơi hẳn đi bốn người, chỉ cần lão Trần nhìn thêm một cái thôi là lại nhức đầu.
Nhân lúc cả lớp đang học, ông lại tranh thủ đi dạo mấy vòng, sau đó vội vàng chạy về văn phòng an ủi cái tâm hồn tổn thương của mình.
Vừa đi vừa thở dài...
Hiệu trưởng rác rưởi, sớm muộn gì cũng tiêu!!!
Một mầm non thủ khoa đại học ngon lành như vậy, mà không biết quý trọng cho đàng hoàng?
Lần thi thử một và hai, nếu tính điểm riêng thôi thì con bé đã đứng đầu cả tỉnh rồi đó!
Thế mà cái tên khốn đó còn keo kiệt không chịu rút thêm mấy trăm đồng, số tiền đó là của sở giáo dục cấp cho, có phải từ túi hắn đâu!
Thật đúng là có bệnh!
Nếu không phải vì con bé đến ăn còn khó khăn, mà học bổng lại yêu cầu thành tích luôn nằm trong top 3...
Thì với năng lực của Sở Hà, ngay từ lớp 10 đã có thể đưa đi thi đấu giành giải thưởng, việc gì phải cực khổ đâm đầu vào đường cao khảo?
Lão Trần càng nghĩ càng đau đầu, nhưng vẫn không kìm được mà nghĩ tiếp, lại quay sang lo lắng cho gia đình của Sở Hà...
Một ông bố nghiện rượu, một bà mẹ nhu nhược, chẳng có ai làm nên chuyện cả!
Trước kỳ thi đại học thì thể nào cũng được nghỉ. Hay là đến lúc đó bàn với con bé, cho nó ở lại ký túc xá hoặc qua nhà ông ở cho xong.
Không nói đâu xa, chỉ cần để con bé có thể yên ổn ôn tập một ngày cũng đã tốt lắm rồi.
Nhưng nghĩ đến cái tính cứng đầu của con bé... Trước đây ông từng lấy cớ mời cơm mà con bé cũng từ chối, lại thấy nhức đầu gãi đầu liên tục...
Nói mới nhớ, lại thêm một chuyện buồn nữa.
Dạo trước da đầu cứ ngứa, ông cứ tưởng là tóc sắp mọc lại, ai ngờ nhìn kỹ thì...
Đỉnh đầu vẫn hói trơ hói trọi, chẳng có tí hy vọng nào!
Lão Trần ủ rũ thu tay lại, liếc nhìn cái gương nhỏ úp trên bàn, lòng chua xót vô cùng.
Ông đang rầu rĩ trong văn phòng, đâu hay biết trong lớp, mấy học sinh thuộc hạng trung bình thậm chí dưới trung bình đang nóng lòng mong chờ kỳ thi thử lần ba.
Cao Điềm Điềm và Tóc xoăn là hai học sinh có thành tích khá tệ, luôn nằm trong nhóm từ hạng 30 đến 40 trong lớp có tổng cộng 47 người.
Nhưng giờ thì khác rồi, bọn họ có vở ghi của học thần!
Tuy chưa tiêu hóa được hết, thậm chí mới chỉ xem qua một tối và một buổi sáng, nhưng đã nắm được kha khá cách giải bài!
Mấy chỗ trước đây mơ hồ, giờ dần dần cũng hiểu ra rồi.
Cái câu “càng ngu càng gan” đúng là đúng với hai đứa học sinh trung dưới này thật.
Giờ cả hai đang háo hức lắm, chỉ mong được làm đề thi, gϊếŧ địch vạn dặm!
Tự tin tràn đầy.
Nhưng còn chưa kịp tận hưởng cái cảm giác phấn khởi đó, Sở Hà phía trước đã đút bài vào ngăn bàn, tay thì móc một viên kẹo sữa nhét vào miệng.
Cao Điềm Điềm ngồi chếch sau sững sờ.
Mới phát bài được chưa đầy 15 phút mà?
Phía sau, Tóc xoăn và Đeo kính suýt khóc đến nơi.
Tự tin bể vụn tan tành.
Bài kiểm tra vật lý vừa phát này là đề khó tự biên của thầy, toàn những dạng bài rắc rối. Cậu ta câu điền khuyết đầu tiên còn chưa làm xong, học thần đã cất bài rồi...
Đúng là sỉ nhục trần trụi đối với học dốt!!!
Mấy suy nghĩ nhỏ bé vừa rồi bị đánh tan như bong bóng giữa trưa hè, hai thằng bạn cùng cảnh ngộ ngậm ngùi rơi nước mắt, lại cúi đầu làm bài.
...
Sở Hà chẳng để ý mấy chuyện vặt vãnh đó.
Hôm qua, lúc cô tỉnh dậy bên bờ sông, việc đầu tiên là mượn điện thoại của một thanh niên tên Chu Bạch để tìm hiểu sơ sơ về thế giới này.
Những thứ khác cô không để tâm mấy, chỉ nhớ được một điều: Có rất nhiều đồ ăn ngon!!!
Cũng đúng thôi.
Từ khi sinh ra đến lúc chết đi, cô toàn phải ăn thực phẩm dinh dưỡng, mấy thằng nghiên cứu kia làm ra cái vị gì mà như tra tấn người ta.
Lợn ở hành tinh Sơn Hải còn ăn ngon hơn cô!
Cái đơn đặt hàng Đào Đào Bảo trong điện thoại Chu Bạch có món chân gà ngâm ớt và da heo ngâm giấm trông thôi cũng thèm chảy nước miếng!
Sở Hà cũng muốn mua.
Nhưng giờ đang ở trường, nhận hàng không tiện...
Haizz!
Cô bực bội xoay cây bút trong tay, một cây bút đen bình thường cũng bị cô xoay đến mức tạo ra tàn ảnh.
Trong lòng lẩm bẩm: Sao còn chưa thi đại học nữa? Nghỉ hè mới là thiên đường tự do cơ mà!
...
May mà thời gian cũng không phụ lòng người.
Mọi người còn chưa làm xong bài thì chuông tan học đã vang lên.
Sở Hà lập tức đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét qua Cao Điềm Điềm, Trần Tâm Nguyệt, Tóc xoăn và Đeo kính.
Hớn hở hô to: “Đi ăn cơm thôi...!”
Bốn người sững người ra, nhìn tập bài đang làm dở dang, cắn răng...
“Đi thì đi!”
Dù sao cũng phải ăn mà.
Lần này Sở Hà không phải đi ké cơm nữa, mà là đàng hoàng đòi thù lao, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Ban đầu, chủ nhiệm vẫn khá có cảm tình với Triệu Nhạc, cảm thấy cô bé này rất biết điều.
Nhưng nhìn cái kiểu của ba mẹ cô ta thì... Ba thì làm loạn ở phòng tài vụ, chỗ đó ông ta không quản được.
Mẹ thì ngang nhiên đòi mượn vở người khác, tan học rồi còn bắt người ta dạy thêm...
Mẹ nó chứ, ai cho bà cái mặt to thế hả?
Học sinh cưng của tôi, đến lượt bà chỉ tay năm ngón à!
Con gái bà nghỉ học phải ôn bài, còn học sinh giỏi thì khỏi học chắc?
Giờ quan trọng thế này, một ngày giảng bao nhiêu tiết, vở ghi quan trọng cỡ nào trong lòng bà không rõ à?
Học sinh tan học trễ cỡ nào, bà không biết chắc?
Nhưng mà, ở dưới mái trường này, vào lúc then chốt mà lại gây gổ với nhà trường thì lỡ ảnh hưởng tương lai đứa nhỏ thì không ổn.
Thế nên lão Trần nặn ra một nụ cười giả trân, giống hệt một củ khoai tây to tướng đang nhe răng trợn mắt:
“Chị là mẹ của Triệu Nhạc hả, tôi hiểu ý chị mà.”
“Nhưng mà con bé đau đầu như vậy, trước hết nên nghỉ ngơi là chính.”
“Hay là thế này, chị cứ đưa cháu về nhà nghỉ ngơi một hôm. Nếu hôm sau cháu thấy khỏe rồi thì quay lại học, những tiết nào bỏ lỡ tôi sẽ kèm lại...”
Trong lớp, Sở Hà lặng lẽ thu lại xúc tua tinh thần nhỏ bé của mình.
Cô âm thầm hạ quyết tâm...
Sau này khi cô phát đạt rồi, nhất định sẽ không quên thầy chủ nhiệm khoai tây này đâu!!!
...
Lớp học vơi hẳn đi bốn người, chỉ cần lão Trần nhìn thêm một cái thôi là lại nhức đầu.
Nhân lúc cả lớp đang học, ông lại tranh thủ đi dạo mấy vòng, sau đó vội vàng chạy về văn phòng an ủi cái tâm hồn tổn thương của mình.
Hiệu trưởng rác rưởi, sớm muộn gì cũng tiêu!!!
Một mầm non thủ khoa đại học ngon lành như vậy, mà không biết quý trọng cho đàng hoàng?
Lần thi thử một và hai, nếu tính điểm riêng thôi thì con bé đã đứng đầu cả tỉnh rồi đó!
Thế mà cái tên khốn đó còn keo kiệt không chịu rút thêm mấy trăm đồng, số tiền đó là của sở giáo dục cấp cho, có phải từ túi hắn đâu!
Thật đúng là có bệnh!
Nếu không phải vì con bé đến ăn còn khó khăn, mà học bổng lại yêu cầu thành tích luôn nằm trong top 3...
Thì với năng lực của Sở Hà, ngay từ lớp 10 đã có thể đưa đi thi đấu giành giải thưởng, việc gì phải cực khổ đâm đầu vào đường cao khảo?
Lão Trần càng nghĩ càng đau đầu, nhưng vẫn không kìm được mà nghĩ tiếp, lại quay sang lo lắng cho gia đình của Sở Hà...
Trước kỳ thi đại học thì thể nào cũng được nghỉ. Hay là đến lúc đó bàn với con bé, cho nó ở lại ký túc xá hoặc qua nhà ông ở cho xong.
Không nói đâu xa, chỉ cần để con bé có thể yên ổn ôn tập một ngày cũng đã tốt lắm rồi.
Nhưng nghĩ đến cái tính cứng đầu của con bé... Trước đây ông từng lấy cớ mời cơm mà con bé cũng từ chối, lại thấy nhức đầu gãi đầu liên tục...
Nói mới nhớ, lại thêm một chuyện buồn nữa.
Dạo trước da đầu cứ ngứa, ông cứ tưởng là tóc sắp mọc lại, ai ngờ nhìn kỹ thì...
Đỉnh đầu vẫn hói trơ hói trọi, chẳng có tí hy vọng nào!
Lão Trần ủ rũ thu tay lại, liếc nhìn cái gương nhỏ úp trên bàn, lòng chua xót vô cùng.
Ông đang rầu rĩ trong văn phòng, đâu hay biết trong lớp, mấy học sinh thuộc hạng trung bình thậm chí dưới trung bình đang nóng lòng mong chờ kỳ thi thử lần ba.
Cao Điềm Điềm và Tóc xoăn là hai học sinh có thành tích khá tệ, luôn nằm trong nhóm từ hạng 30 đến 40 trong lớp có tổng cộng 47 người.
Nhưng giờ thì khác rồi, bọn họ có vở ghi của học thần!
Tuy chưa tiêu hóa được hết, thậm chí mới chỉ xem qua một tối và một buổi sáng, nhưng đã nắm được kha khá cách giải bài!
Mấy chỗ trước đây mơ hồ, giờ dần dần cũng hiểu ra rồi.
Cái câu “càng ngu càng gan” đúng là đúng với hai đứa học sinh trung dưới này thật.
Giờ cả hai đang háo hức lắm, chỉ mong được làm đề thi, gϊếŧ địch vạn dặm!
Tự tin tràn đầy.
Nhưng còn chưa kịp tận hưởng cái cảm giác phấn khởi đó, Sở Hà phía trước đã đút bài vào ngăn bàn, tay thì móc một viên kẹo sữa nhét vào miệng.
Cao Điềm Điềm ngồi chếch sau sững sờ.
Mới phát bài được chưa đầy 15 phút mà?
Phía sau, Tóc xoăn và Đeo kính suýt khóc đến nơi.
Tự tin bể vụn tan tành.
Bài kiểm tra vật lý vừa phát này là đề khó tự biên của thầy, toàn những dạng bài rắc rối. Cậu ta câu điền khuyết đầu tiên còn chưa làm xong, học thần đã cất bài rồi...
Đúng là sỉ nhục trần trụi đối với học dốt!!!
Mấy suy nghĩ nhỏ bé vừa rồi bị đánh tan như bong bóng giữa trưa hè, hai thằng bạn cùng cảnh ngộ ngậm ngùi rơi nước mắt, lại cúi đầu làm bài.
...
Sở Hà chẳng để ý mấy chuyện vặt vãnh đó.
Hôm qua, lúc cô tỉnh dậy bên bờ sông, việc đầu tiên là mượn điện thoại của một thanh niên tên Chu Bạch để tìm hiểu sơ sơ về thế giới này.
Những thứ khác cô không để tâm mấy, chỉ nhớ được một điều: Có rất nhiều đồ ăn ngon!!!
Cũng đúng thôi.
Từ khi sinh ra đến lúc chết đi, cô toàn phải ăn thực phẩm dinh dưỡng, mấy thằng nghiên cứu kia làm ra cái vị gì mà như tra tấn người ta.
Lợn ở hành tinh Sơn Hải còn ăn ngon hơn cô!
Cái đơn đặt hàng Đào Đào Bảo trong điện thoại Chu Bạch có món chân gà ngâm ớt và da heo ngâm giấm trông thôi cũng thèm chảy nước miếng!
Sở Hà cũng muốn mua.
Nhưng giờ đang ở trường, nhận hàng không tiện...
Haizz!
Cô bực bội xoay cây bút trong tay, một cây bút đen bình thường cũng bị cô xoay đến mức tạo ra tàn ảnh.
Trong lòng lẩm bẩm: Sao còn chưa thi đại học nữa? Nghỉ hè mới là thiên đường tự do cơ mà!
...
May mà thời gian cũng không phụ lòng người.
Mọi người còn chưa làm xong bài thì chuông tan học đã vang lên.
Sở Hà lập tức đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét qua Cao Điềm Điềm, Trần Tâm Nguyệt, Tóc xoăn và Đeo kính.
Hớn hở hô to: “Đi ăn cơm thôi...!”
Bốn người sững người ra, nhìn tập bài đang làm dở dang, cắn răng...
“Đi thì đi!”
Dù sao cũng phải ăn mà.
Lần này Sở Hà không phải đi ké cơm nữa, mà là đàng hoàng đòi thù lao, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
3
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
