0 chữ
Chương 12
Chương 12: Nữ Sinh Nổi Loạn (12)
Y như máy đánh chữ không biết mệt.
Bút của cô lướt nhanh, chữ viết tuy giống kiểu chữ của Sở Hà trước kia, nhưng nhìn kỹ lại khác...
Mạnh mẽ, sắc sảo, khí thế ngút trời.
Mỗi nét bút đều dứt khoát mà rõ ràng, sạch sẽ như in, không chút run tay.
Từng chữ nối liền nhau, từng ký hiệu không dừng lại.
Vở trắng nhanh chóng đầy kín chữ.
Cô lại đổi sang cuốn khác...
...
Khi tiết tự học cuối cùng kết thúc, đã là 10 giờ đêm.
Học sinh lớp 12 chẳng còn ai ồ ạt rời khỏi lớp như trước nữa.
Mấy bạn “không muốn học nữa” cũng rón rén thu dọn sách, ánh mắt vẫn đảo quanh lo lắng, sợ bị cho là không cố gắng.
Một nhóm khác thì vẫn cắm đầu làm đề, chỉ mong có thêm thời gian mà không được.
Ngay lúc đó, Sở Hà nhẹ nhàng dùng bút gõ xuống bàn.
Tiếng không lớn, trong lớp còn đang ồn ào, nghe chẳng rõ.
Nhưng kỳ lạ là, không chỉ hai cậu ngồi gần, Lý Ý và Gia Huy, mà cả Cao Điềm Điềm và Trần Tâm Nguyệt cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Sở Hà lúc này mới thở phào.
Tinh thần lực nới lỏng, lan ra như sứa thả mình trong nước, nhẹ nhàng uyển chuyển, vô cùng thoải mái.
Cô đứng lên, vươn vai thật dài, xoay vai bóp tay rồi nhướng cằm về phía Cao Điềm Điềm đang trông đợi: “Lại đây, lấy vở của cậu.”
“Xong rồi ạ?”
Cao Điềm Điềm vui sướиɠ chạy tới: “Là môn nào vậy?”
Cô là học sinh khối tự nhiên, Sở Hà đòi tài liệu tất cả các môn, lại bỏ nguyên buổi tối chỉ để giúp họ...
Cao Điềm Điềm cảm động muốn khóc!
Sở Hà bóp cổ tay, dừng một chút: “Ừm...”
“Cần chia từng môn riêng ra à? Tôi viết hết vào một cuốn luôn rồi.”
Cao Điềm Điềm: ...
Cô run rẩy mở ra cuốn vở kín đặc nét chữ dày đặc, khuôn mặt đông cứng lại: “Một buổi tối mà...”
“Cậu viết được nhiều thế luôn á?”
Trời đất ơi!
Trần Tâm Nguyệt, Lý Ý và Gia Huy cũng nhào tới, mỗi người cầm vở của mình, rồi toàn bộ đều sững sờ.
Lúc đưa vở, họ còn cố ý chọn loại trắng tinh, không có dòng nào.
Giờ nhìn lại, chữ đã phủ kín!
Chỉ một buổi tối mà thôi, Sở Hà, người sống mà chẳng khác gì máy đánh chữ biết đi!
Lại nhìn tay cô đang xoa xoa cổ tay, cả đám liếc nhìn nhau, trong lòng nghẹn nghẹn.
Hai năm học cùng lớp, họ nào ngờ học thần lại mềm lòng mà cũng kiên cường đến thế.
Chỉ vì hai bữa ăn mà cố đến mức này...
“Hu hu hu... ợ!”
Tiếng khóc của Cao Điềm Điềm suýt bật ra, may mà bị Trần Tâm Nguyệt đạp về bụng bằng một cú cùi chỏ.
Trần Tâm Nguyệt quay sang nhìn Sở Hà, nghiêm túc hỏi: “Cậu... thích ăn đồ nguội không? Nhà tớ mở quán bán đồ nguội.”
Món đồ ăn nguội!
Cụm từ ấy vừa xoẹt qua ký ức ban đầu của Sở Hà, linh thể của cô lập tức phấn chấn hẳn lên.
Kéo theo cả biểu cảm cũng sinh động hơn nhiều, đôi mắt sáng rực lên: “Là cổ vịt cay hả?”
Trần Tâm Nguyệt cười dịu dàng: “Không chỉ có vậy đâu, còn có đầu vịt, lưỡi vịt, cổ vịt, cánh vịt, gan vịt, mề vịt, bộ xương vịt, ruột vịt...”
Nếu tinh thần thể của Sở Hà có hình dạng vật lý, giờ này chắc đã cuộn lại thành dây thừng rồi từ đầu phòng lăn đến cuối phòng mất.
Cô gật đầu lia lịa, nét mặt nghiêm túc mà vẫn đầy kích động, cứ như đang thề thốt trong hôn lễ: “Tôi thích lắm!”
Nghĩ nghĩ một lúc, cảm thấy thân là đại tướng thì không thể quá kích động, bèn miễn cưỡng ra vẻ mang theo nỗi lo cho đất nước mà nói: “Con vịt này cũng quá thảm rồi.”
Giọng điệu đầy thương cảm, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc đến mức tưởng như sắp lãnh đạo một cuộc khởi nghĩa vì đàn vịt, đứng lên phản kháng sự tàn bạo của loài người...
“Phụt ha ha ha ha ha...”
Hai bạn nhỏ tóc xoăn và kính cận phía sau cười nghiêng ngả, khiến mấy học sinh khác trong lớp cũng ngoái lại nhìn.
Trong tay tụi nó còn đang ôm cuốn ghi chú quý giá viết tay của học thần đấy, lỡ làm người khác nổi giận thì khổ, nên cả hai nhanh chóng nín cười, im lặng cúi đầu.
Trần Tâm Nguyệt cười càng dịu dàng hơn: “Vậy nhé, Sở Hà, bọn tớ phải về trước, mai mang đồ ăn cho cậu.”
Cả hai là học sinh ngoại trú, giờ này phụ huynh chắc đang đợi sẵn ngoài cổng trường rồi.
Còn hai bạn tóc xoăn và kính cận là học sinh nội trú, ôm lấy sổ ghi chú, nói: “Bọn tớ cũng về ký túc trước đây.”
Đèn trong lớp sẽ tắt lúc 10:40, giờ đi rửa mặt thì tiện hơn, còn tranh thủ được tí thời gian ôn bài.
Tắt đèn lúc 10:40 đúng là gây bất lợi cho đám học bá, bây giờ trong lớp đã có vài người lục tục thu dọn đồ đạc.
Còn 36 ngày nữa là thi đại học, ai cũng đang tranh thủ từng phút. Dù không thể làm bài sau khi về phòng, thì ít nhất cũng còn có thể học từ vựng mà.
Lớp học bắt đầu trở nên ồn ào.
Sở Hà liếc sang Triệu Nhạc vẫn đang ngồi im trên ghế, cười như có điều suy nghĩ: “Vậy tôi cũng về ký túc chuẩn bị chút đã.”
...
Ký túc xá giờ này đèn sáng rực.
Thật ra, môi trường ký túc của Nhị Trung Thiên Thủy so với các trường công lập khác trong thành phố vẫn được xem là khá ổn.
Một phòng tám người, đầu giường có ngăn tủ lớn, phòng có nhà vệ sinh và bồn rửa mặt riêng.
Vì trường nằm ở vùng ngoại thành, nên tháng Năm rồi mà ký túc vẫn mát mẻ, quạt trần cũng chưa cần bật.
Sở Hà ngủ giường dưới ở góc phòng, giường chỉ trải một tấm nệm mỏng và tấm drap, cuối giường có chiếc chăn gấp sơ sài đã cũ.
Gối đầu là loại gối tre đơn giản, cô nhớ mang máng hình như đầu năm học mua 10 tệ.
Lý do ký túc xá vẫn ổn cũng nhờ được kế thừa lại từ một trường tư thục trước đây. Nếu muốn cải tạo lại thì phải tốn tiền, mà ông hiệu trưởng keo kiệt sao nỡ chi chứ.
Dù sao chỗ cũng rộng, để học sinh ở thế này là được rồi.
Miệng thì nói đẹp: “Cải thiện điều kiện ăn ở, để học sinh các huyện xung quanh yên tâm học tập.”
┐(-`)┌
...
Sở Hà chạm tay lên chăn, tinh thần lực lan tỏa khắp nơi, rất nhanh đã phát hiện dấu vết có người từng nằm lên giường này.
Không cần nghĩ nhiều, cô đã lập tức hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện...
Tối hôm qua, lúc “cô” đang im lặng trôi nổi trong nước, có người nằm lên giường cô, chui đầu vào chăn và ngủ suốt cả đêm.
Sáng hôm sau khi chuông báo thức reo vang, cô gái vùi đầu trong chăn đó nói bằng giọng nghèn nghẹt: “Tớ đau bụng, Triệu Nhạc giúp tớ xin nghỉ nha.”
...
“Sở Hà” vốn không phải kiểu người đặc biệt thông minh.
Bút của cô lướt nhanh, chữ viết tuy giống kiểu chữ của Sở Hà trước kia, nhưng nhìn kỹ lại khác...
Mạnh mẽ, sắc sảo, khí thế ngút trời.
Mỗi nét bút đều dứt khoát mà rõ ràng, sạch sẽ như in, không chút run tay.
Từng chữ nối liền nhau, từng ký hiệu không dừng lại.
Vở trắng nhanh chóng đầy kín chữ.
Cô lại đổi sang cuốn khác...
...
Khi tiết tự học cuối cùng kết thúc, đã là 10 giờ đêm.
Học sinh lớp 12 chẳng còn ai ồ ạt rời khỏi lớp như trước nữa.
Mấy bạn “không muốn học nữa” cũng rón rén thu dọn sách, ánh mắt vẫn đảo quanh lo lắng, sợ bị cho là không cố gắng.
Một nhóm khác thì vẫn cắm đầu làm đề, chỉ mong có thêm thời gian mà không được.
Ngay lúc đó, Sở Hà nhẹ nhàng dùng bút gõ xuống bàn.
Tiếng không lớn, trong lớp còn đang ồn ào, nghe chẳng rõ.
Sở Hà lúc này mới thở phào.
Tinh thần lực nới lỏng, lan ra như sứa thả mình trong nước, nhẹ nhàng uyển chuyển, vô cùng thoải mái.
Cô đứng lên, vươn vai thật dài, xoay vai bóp tay rồi nhướng cằm về phía Cao Điềm Điềm đang trông đợi: “Lại đây, lấy vở của cậu.”
“Xong rồi ạ?”
Cao Điềm Điềm vui sướиɠ chạy tới: “Là môn nào vậy?”
Cô là học sinh khối tự nhiên, Sở Hà đòi tài liệu tất cả các môn, lại bỏ nguyên buổi tối chỉ để giúp họ...
Cao Điềm Điềm cảm động muốn khóc!
Sở Hà bóp cổ tay, dừng một chút: “Ừm...”
“Cần chia từng môn riêng ra à? Tôi viết hết vào một cuốn luôn rồi.”
Cao Điềm Điềm: ...
Cô run rẩy mở ra cuốn vở kín đặc nét chữ dày đặc, khuôn mặt đông cứng lại: “Một buổi tối mà...”
Trời đất ơi!
Trần Tâm Nguyệt, Lý Ý và Gia Huy cũng nhào tới, mỗi người cầm vở của mình, rồi toàn bộ đều sững sờ.
Lúc đưa vở, họ còn cố ý chọn loại trắng tinh, không có dòng nào.
Giờ nhìn lại, chữ đã phủ kín!
Chỉ một buổi tối mà thôi, Sở Hà, người sống mà chẳng khác gì máy đánh chữ biết đi!
Lại nhìn tay cô đang xoa xoa cổ tay, cả đám liếc nhìn nhau, trong lòng nghẹn nghẹn.
Hai năm học cùng lớp, họ nào ngờ học thần lại mềm lòng mà cũng kiên cường đến thế.
Chỉ vì hai bữa ăn mà cố đến mức này...
“Hu hu hu... ợ!”
Tiếng khóc của Cao Điềm Điềm suýt bật ra, may mà bị Trần Tâm Nguyệt đạp về bụng bằng một cú cùi chỏ.
Trần Tâm Nguyệt quay sang nhìn Sở Hà, nghiêm túc hỏi: “Cậu... thích ăn đồ nguội không? Nhà tớ mở quán bán đồ nguội.”
Cụm từ ấy vừa xoẹt qua ký ức ban đầu của Sở Hà, linh thể của cô lập tức phấn chấn hẳn lên.
Kéo theo cả biểu cảm cũng sinh động hơn nhiều, đôi mắt sáng rực lên: “Là cổ vịt cay hả?”
Trần Tâm Nguyệt cười dịu dàng: “Không chỉ có vậy đâu, còn có đầu vịt, lưỡi vịt, cổ vịt, cánh vịt, gan vịt, mề vịt, bộ xương vịt, ruột vịt...”
Nếu tinh thần thể của Sở Hà có hình dạng vật lý, giờ này chắc đã cuộn lại thành dây thừng rồi từ đầu phòng lăn đến cuối phòng mất.
Cô gật đầu lia lịa, nét mặt nghiêm túc mà vẫn đầy kích động, cứ như đang thề thốt trong hôn lễ: “Tôi thích lắm!”
Nghĩ nghĩ một lúc, cảm thấy thân là đại tướng thì không thể quá kích động, bèn miễn cưỡng ra vẻ mang theo nỗi lo cho đất nước mà nói: “Con vịt này cũng quá thảm rồi.”
Giọng điệu đầy thương cảm, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc đến mức tưởng như sắp lãnh đạo một cuộc khởi nghĩa vì đàn vịt, đứng lên phản kháng sự tàn bạo của loài người...
“Phụt ha ha ha ha ha...”
Hai bạn nhỏ tóc xoăn và kính cận phía sau cười nghiêng ngả, khiến mấy học sinh khác trong lớp cũng ngoái lại nhìn.
Trong tay tụi nó còn đang ôm cuốn ghi chú quý giá viết tay của học thần đấy, lỡ làm người khác nổi giận thì khổ, nên cả hai nhanh chóng nín cười, im lặng cúi đầu.
Trần Tâm Nguyệt cười càng dịu dàng hơn: “Vậy nhé, Sở Hà, bọn tớ phải về trước, mai mang đồ ăn cho cậu.”
Cả hai là học sinh ngoại trú, giờ này phụ huynh chắc đang đợi sẵn ngoài cổng trường rồi.
Còn hai bạn tóc xoăn và kính cận là học sinh nội trú, ôm lấy sổ ghi chú, nói: “Bọn tớ cũng về ký túc trước đây.”
Đèn trong lớp sẽ tắt lúc 10:40, giờ đi rửa mặt thì tiện hơn, còn tranh thủ được tí thời gian ôn bài.
Tắt đèn lúc 10:40 đúng là gây bất lợi cho đám học bá, bây giờ trong lớp đã có vài người lục tục thu dọn đồ đạc.
Còn 36 ngày nữa là thi đại học, ai cũng đang tranh thủ từng phút. Dù không thể làm bài sau khi về phòng, thì ít nhất cũng còn có thể học từ vựng mà.
Lớp học bắt đầu trở nên ồn ào.
Sở Hà liếc sang Triệu Nhạc vẫn đang ngồi im trên ghế, cười như có điều suy nghĩ: “Vậy tôi cũng về ký túc chuẩn bị chút đã.”
...
Ký túc xá giờ này đèn sáng rực.
Thật ra, môi trường ký túc của Nhị Trung Thiên Thủy so với các trường công lập khác trong thành phố vẫn được xem là khá ổn.
Một phòng tám người, đầu giường có ngăn tủ lớn, phòng có nhà vệ sinh và bồn rửa mặt riêng.
Vì trường nằm ở vùng ngoại thành, nên tháng Năm rồi mà ký túc vẫn mát mẻ, quạt trần cũng chưa cần bật.
Sở Hà ngủ giường dưới ở góc phòng, giường chỉ trải một tấm nệm mỏng và tấm drap, cuối giường có chiếc chăn gấp sơ sài đã cũ.
Gối đầu là loại gối tre đơn giản, cô nhớ mang máng hình như đầu năm học mua 10 tệ.
Lý do ký túc xá vẫn ổn cũng nhờ được kế thừa lại từ một trường tư thục trước đây. Nếu muốn cải tạo lại thì phải tốn tiền, mà ông hiệu trưởng keo kiệt sao nỡ chi chứ.
Dù sao chỗ cũng rộng, để học sinh ở thế này là được rồi.
Miệng thì nói đẹp: “Cải thiện điều kiện ăn ở, để học sinh các huyện xung quanh yên tâm học tập.”
┐(-`)┌
...
Sở Hà chạm tay lên chăn, tinh thần lực lan tỏa khắp nơi, rất nhanh đã phát hiện dấu vết có người từng nằm lên giường này.
Không cần nghĩ nhiều, cô đã lập tức hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện...
Tối hôm qua, lúc “cô” đang im lặng trôi nổi trong nước, có người nằm lên giường cô, chui đầu vào chăn và ngủ suốt cả đêm.
Sáng hôm sau khi chuông báo thức reo vang, cô gái vùi đầu trong chăn đó nói bằng giọng nghèn nghẹt: “Tớ đau bụng, Triệu Nhạc giúp tớ xin nghỉ nha.”
...
“Sở Hà” vốn không phải kiểu người đặc biệt thông minh.
3
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
