TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 01: Trọng Sinh: Tôi Là Nữ Vương Công Nghệ (1)

Sáng đầu hè vẫn còn vương chút sương mù.

Lùm trúc bên đường xào xạc lay động, hoa tường vi hồng nhạt leo bám quanh lan can nở rộ từng chùm rực rỡ. Lá cây được sương mai thấm ướt xanh mướt, cánh hoa mềm mại như đang khẽ gọi người đến chạm thử một lần.

Chu Bạch đeo tai nghe, chạy bộ trên con đường nhỏ vào buổi sáng, cảm thấy lòng thật thư thái.

Mặt nước con hào ngoài lan can bên phải phủ một lớp sương mỏng, tựa như tiên cảnh, khiến người ta nhìn mà tâm hồn thanh thản.

Anh dần chậm lại, ánh mắt dõi theo mặt sông, cảm giác như mình đang lạc bước nơi mây trời.

Chợt một làn gió nhẹ thổi qua, lớp sương tan đi để lộ một góc cảnh tượng phía dưới.

Có người?

Mà còn đang trôi lơ lửng trên mặt nước?

Chu Bạch giật mình tỉnh táo lại, toàn thân như bị dội một gáo nước lạnh, mồ hôi lạnh túa đầy lưng, bị gió sớm thổi qua lạnh buốt thấu xương.

Nhưng mà... người là quan trọng nhất!

Không chút do dự, Chu Bạch lập tức chạy tới đoạn bờ gần nhất, bám vào lan can cúi đầu nhìn xuống, xác nhận đúng là một người rồi mới hoảng hốt nhìn quanh tìm người giúp đỡ.

Đang là kỳ nghỉ lễ 1/5, đoạn đường nhỏ này vốn không phải khu đông đúc. Mấy bà cô hay tập thái cực quyền hay nhảy quảng trường cũng chưa từng tới đây. Hơn nữa đoạn sông này gần công trường xây dựng, càng không một bóng người.

Chu Bạch vừa lớn tiếng gọi cứu người vừa móc điện thoại định gọi báo cảnh sát, trong lòng cũng lưỡng lự liệu có nên nhảy xuống không...

Lý thì nên nhảy, nhưng mà anh đâu biết bơi!

Hơn nữa, người đó đã nổi lềnh bềnh rồi, chẳng lẽ đã...

Ngay lúc anh sắp bấm nút gọi, thì không biết từ lúc nào, người đó đã dần dạt vào bờ.

Qua lan can, anh thấy rõ người đó là một cô gái trẻ, khuôn mặt trắng bệch xanh xao, ngũ quan cứng đờ, không có chút sức sống.

Rất đẹp, đáng tiếc là...

Ý nghĩ đó còn chưa dứt, gương mặt nhợt nhạt kia bỗng bắt đầu ửng hồng, một màu hồng nhạt của người sống chầm chậm hiện lên má cô.

Trong khoảnh khắc ấy, tiên cảnh mặt nước đột nhiên trở nên quỷ dị lạnh lẽo, đến mức Chu Bạch cảm thấy chân mình như bị đóng băng.

Giữa lúc anh còn đang sợ hãi, thì cô gái kia đột ngột mở mắt, đôi mắt linh động ánh lên thần sắc, sắc bén hẳn lên rồi nhìn chằm chằm vào anh: “Này, kéo tôi lên với.”

Chu Bạch ngồi phệt xuống đất.

...

Lúc này đang là tháng 5, nước sông vào sáng sớm vẫn còn lạnh buốt, Chu Bạch run rẩy chìa tay qua lan can, chạm vào bàn tay lạnh lẽo của cô gái mà tim đập thình thịch sợ hãi.

May mà dù lạnh, các khớp tay vẫn còn mềm mại, anh mới thấy an tâm phần nào.

Cô gái nắm lấy tay anh, không biết dùng lực kiểu gì, rõ ràng không cảm thấy sức kéo quá lớn, vậy mà cả phần thân trên đã nhô khỏi mặt nước, tay kia nhanh chóng nắm lấy lan can.

Chờ đến khi cô hoàn toàn trèo qua lan can, đứng vững trên mặt đất, dưới ánh nắng ban mai, Chu Bạch nhìn thấy cái bóng dài của cô in trên nền đất, trong lòng rốt cuộc cũng thở phào.

Cô đứng đó, lưng thẳng tắp, cả người như cây tùng bên vách đá, lại như thanh kiếm sắc chưa rút khỏi vỏ, toát ra khí chất sắc sảo mãnh liệt.

Hoàn toàn không còn chút gì đáng sợ như ban nãy.

Chu Bạch thậm chí đã quên mất chuyện sắc mặt cô từ xanh tái chuyển sang hồng hào, có lẽ là mình hoa mắt thôi...

“Cô...”

Lời chưa dứt, anh đã im bặt, mắt láo liên né tránh.

Bởi vì cô gái ấy lúc này đã cởi chiếc áo khoác ngoài ướt sũng đen đỏ, động tác dứt khoát như chẳng màng đến chuyện bên trong chỉ mặc chiếc áo thun mỏng cũ kỹ, dính nước nên gần như dính sát vào người, lộ rõ cả lớp áσ ɭóŧ bên trong.

Hai tay cô vắt mạnh chiếc áo đồng phục dày, nước nhỏ tí tách rào rào, cô lại tiếc nuối nhìn chiếc quần dài ướt sũng, nhưng thấy Chu Bạch đang né tránh ánh mắt, cuối cùng vẫn không cởi ra.

Gió đầu hè se se lạnh, đủ để khiến người ta dựng hết gai ốc, nhưng khi chiếc áo khoác được vắt khô rồi khoác lại lên người, mấy chữ thêu rẻ tiền trên lưng áo bỗng trở nên rõ ràng vô cùng.

Chu Bạch ngẩn ra...

“Trường cấp ba số 2 Thiên Thủy... Em học lớp mấy rồi? Nghỉ lễ 1/5 không được nghỉ à?”

Lại vội vàng hỏi tiếp:

“Sao lại rơi xuống nước? Nhà em đâu? Mau gọi cho người thân đi kẻo họ lo.”

Nói xong lại luống cuống đi tìm chiếc điện thoại vừa rồi vì quá hoảng hốt mà không biết đã bỏ đâu mất.

“Em chờ tí, để anh tìm điện thoại đã...”

Cô gái khựng lại một chút.

Chu Bạch đứng ngược sáng nên không nhìn rõ ánh mắt của cô, nhưng vào khoảnh khắc ấy, anh lại bất giác cảm thấy như có thứ gì đó đang âm thầm áp sát, một áp lực vô hình khiến cả người anh cứng đờ, da đầu tê rần như thể đang bị một con quái thú khổng lồ nào đó nhìn chằm chằm.

Giữa sự im lặng ngắn ngủi ấy, cô gái như cây tùng rắn rỏi kia lại đột ngột nở một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng đầu hạ, ấm áp rực rỡ.

Cô giơ tay ra, giọng nói nhẹ nhàng: “Chào anh, tôi là Sở Hà.”

“Hà trong "tinh hà mênh mông".”

...

Chu Bạch sững người trước hành động bắt tay vô cùng tự nhiên đó.

Học sinh cấp ba bây giờ... đều trưởng thành thế này à?

Giao tiếp kiểu này nhìn chẳng khác gì doanh nhân gặp đối tác ấy!

Không biết có phải ảo giác không, mà anh còn cảm thấy động tác đưa tay kia mang theo một khí chất đầy kiêu ngạo, như thể người ở vị thế cao hơn đang chìa tay ra ban ơn...

Cô nói là bắt tay, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn thẳng vào anh, khiến Chu Bạch rùng mình. Anh vội vàng lau tay vào quần rồi mới dè dặt chìa tay ra bắt lấy một cách cung kính.

Chạm một cái rồi buông ngay.

Không khí thật kỳ lạ.

Chu Bạch cười gượng một tiếng. Thật ra lúc này anh chẳng có tí cảm giác vinh quang nào của việc “cứu người”, ngược lại còn thấy tim đập thình thịch như sắp phải lên sân khấu đọc bản kiểm điểm.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh đành tự mở miệng phá tan không khí: “Hà trong tinh hà mênh mông à? Ừm, tên hay thật đấy. Anh tên Chu Bạch, Chu trong "Bất Chu sơn", Bạch là màu trắng, ơ, điện thoại của mình đâu rồi?”

Anh vừa nói vừa lục lọi khắp người.

...

Sở Hà cúi đầu.

Trong trí óc lộn xộn với vô vàn ký ức chồng chéo, một đoạn ký ức bỗng bật lên rất rõ ràng:

Một người đàn ông ngồi trên xe lăn ngẩng đầu lên, hỏi: “Tinh hà mênh mông? "Mênh mông" là nói sự rộng lớn bao la, còn "mang mang" thì dùng để chỉ vô biên vô tận, Tướng quân, bài thi văn hóa khi thi vào trường quân đội, em qua được không đấy?”

3

0

2 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.