TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 90
Chương 90: Không muốn cô chết

"Sau này ngươi sẽ biết thôi, nhưng tò mò quá cũng không phải chuyện tốt gì đâu~"

Giọng hai người dần xa, còn trong phòng, Kiều Cẩm Hoan đang mặt mày ửng hồng nửa nằm trên giường, ánh mắt ánh lên vẻ quyến rũ, hai tay túm chặt lấy quần áo, mày liễu nhíu chặt, dường như đang đau đớn dày vò.

Nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Trường Thịnh thì đáy mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: "Điện hạ, sao ngài lại đến đây?"

"Sao lại thế này?" Cố Trường Thịnh thoáng ngây người, sau đó nhanh chóng đi đến trước giường đỡ lấy cô: "Ta vừa nghe người kia nói, là Liên Tâm Cổ gì đó? Đó là thứ gì?"

Kiều Cẩm Hoan nửa dựa vào cánh tay hắn khẽ lắc đầu, hé đôi môi đỏ mọng định nói, nhưng lại ho một tiếng trước, máu tươi không kiểm soát được chảy ra từ khóe môi.

Cố Trường Thịnh nhìn thấy mà đồng tử co lại, lấy khăn tay ra lau vết máu, vừa gấp gáp hỏi: "Hắn nói ta có thể cứu ngươi, ta phải cứu thế nào?"

"Điện hạ, không cần cứu thϊếp." Kiều Cẩm Hoan hai tay ôm lấy Cố Trường Thịnh, dịu dàng nói: "Có thể gặp Điện hạ lần cuối, thϊếp chết cũng không hối tiếc. Đây có lẽ chính là báo ứng, thϊếp đã từng hạ độc cho Điện hạ, khiến Điện hạ phải chịu đựng nỗi đau thấu tim gan đó, bây giờ, cũng nên đến lượt thϊếp rồi~"

"Không phải lỗi của cô." Cố Trường Thịnh không hiểu rõ lắm về cuộc sống của tử sĩ. Nhưng chỉ cần nhìn môi trường địa cung cũng có thể đoán được phần nào.

Kiều Cẩm Hoan là tử sĩ do Phụ hoàng của hắn bồi dưỡng, lại nguyện ý ở bên cạnh hắn giúp hắn xoay sở mọi việc, thậm chí còn trả giá rất nhiều thứ mà hắn không hề biết, giúp hắn lật ngược tình thế. Là hắn nợ Kiều Cẩm Hoan.

"Điện hạ~ không hận thϊếp sao?" Kiều Cẩm Hoan ngẩng đầu nhìn Cố Trường Thịnh hỏi.

"Đương nhiên không." Cố Trường Thịnh nói rất chắc chắn.

Kiều Cẩm Hoan "yếu ớt" nhếch môi: "Vậy là đủ rồi, Điện hạ. Lừa gạt, phản bội, mưu hại, đều là tội lỗi thϊếp từng phạm phải với Điện hạ, thϊếp nhận. Đôi tay thϊếp nhuốm đầy máu tươi, cả người thϊếp đen tối bẩn thỉu, nhưng thϊếp đều là vì Điện hạ. Việc Điện hạ không nỡ ra tay, việc Điện hạ không làm được, thϊếp làm!"

Chẳng trách lại phải giấu hắn để lập kế hoạch. Thì ra là sợ hắn không nỡ ra tay. Nhưng đây là chuyện của hắn, vốn dĩ nên do hắn gánh vác, lại cứ thế đổ hết lên người Kiều Cẩm Hoan...

Đáy mắt Cố Trường Thịnh lóe lên vẻ áy náy, nếu ban đầu hắn nghĩ thông suốt, nguyện ý tàn nhẫn hơn một chút thì tốt rồi. Như vậy Kiều Cẩm Hoan đã không phải vất vả đến thế.

Chỉ là từ nay về sau không có thϊếp ở đây, Điện hạ tuyệt đối đừng mềm lòng nữa.

"Không trách cô, những chuyện đó ta không trách cô." Cố Trường Thịnh trơ mắt nhìn sắc mặt cô càng lúc càng tái nhợt, đã không muốn nói những lời vô nghĩa này với cô nữa, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cẩm Hoan, ta phải làm sao mới cứu được cô?"

Hắn còn chưa bù đắp cho Kiều Cẩm Hoan, cô không thể chết!

Kiều Cẩm Hoan lại ngậm miệng không nói, chỉ lắc đầu.

"Cẩm Hoan!" Cố Trường Thịnh nhấn mạnh giọng gọi một tiếng: "Ta không muốn cô chết."

Người này, yêu hắn quá sâu đậm, hắn không nỡ để cô rời đi!

"Điện hạ, về đi, ngày mai Điện hạ còn phải lên triều." Kiều Cẩm Hoan cười với hắn, nhưng đôi mắt đó lại đang từ từ mất đi ánh sáng, một bộ dạng sắp chết.

"Kiều Cẩm Hoan!" Giọng Cố Trường Thịnh mang theo mấy phần tức giận: "Cô không phải đã nói, lần sau gặp mặt, mạng này của cô giao cho ta xử trí sao? Ta muốn cô sống, nghe thấy không!"

Ánh mắt Kiều Cẩm Hoan khẽ lóe lên. Mà Cố Trường Thịnh thì bắt đầu hối hận vì đã vào quá sớm, lẽ ra hắn nên ở ngoài hỏi rõ tình hình về Liên Tâm Cổ, hỏi cách cứu người rồi mới vào. Cũng đỡ phải bây giờ cùng Kiều Cẩm Hoan giằng co ở đây.

Kiều Cẩm Hoan mím môi, khuôn mặt tái nhợt đột nhiên ửng lên một lớp hồng mỏng: "Điện hạ~"

Cố Trường Thịnh "Ừm" một tiếng: "Cách giải Liên Tâm Cổ là gì?"

3

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.