0 chữ
Chương 6
Chương 60: Thái tử chết thật rồi
Thị vệ bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, vội lắc đầu lia lịa: "Ta không nói bậy, Thái tử chết thật rồi. Là bị người ta đầu độc chết!"
"Không thể nào!"
Trấn An Vương Thế tử gầm lên, sau đó cũng mặc kệ buổi triều, cướp thẳng ngựa của thị vệ phóng về phủ Thái tử.
Các quan viên còn lại kẻ nhìn người, ai nấy đều cảm thấy như chính mình đang mơ.
Thái tử, sao lại đột nhiên bị đầu độc chết vậy?
Không lẽ là Hoàng thượng ra tay?
Tin tức nhanh chóng truyền vào cung. Hoàng thượng phải cố hết sức mới không bật cười thành tiếng, sau đó giả vờ tức giận sai người bắt đầu buổi triều.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của các quan viên và thái độ im lặng có phần phản kháng, Hoàng thượng thầm nghĩ thật là may — may mà chưa để Nguyệt U trừ khử Hoàng hậu hôm nay, nếu không đám quan viên này sợ là sẽ làm loạn mất.
Một thị vệ vội vàng lên điện, quỳ một gối tâu: "Bẩm báo Hoàng thượng, Thái tử điện hạ đúng là trúng độc bỏ mình."
"Con ta..."
Hoàng thượng lập tức ngã ngồi xuống ghế, sau đó cố gắng bấm mạnh vào đùi ép mình nặn ra vẻ đau đớn tột cùng, đôi mắt đỏ hoe, nơi khóe mắt giọt lệ đã rõ ràng, nghẹn ngào than khóc: "Con của ta ơi~"
Các quan viên thấy dáng vẻ đau buồn của Hoàng thượng không giống giả vờ, trong lòng cũng không khỏi thầm thì, lẽ nào cái chết của Thái tử thật sự không liên quan đến Hoàng thượng?
Hoàng thượng liếc mắt nhìn vẻ mặt của các quan, sau đó vô cùng đau thương và phẫn nộ nói: "Kinh thành trọng địa, dưới chân Thiên tử, các ngươi lại để Thái tử đương triều bị đầu độc chết. Ngày khác, có phải đến trẫm cũng sẽ bị người ta ám sát như vậy không?"
"Chúng thần thất trách, xin Hoàng thượng tha tội."
"Hình Bộ Thượng thư, điều tra cho trẫm, điều tra kỹ vào cho trẫm! Nếu không tra ra hung thủ đứng sau, ngươi xách đầu tới gặp!" Hoàng thượng giận dữ nói.
Hình Bộ Thượng thư cười khổ nhận lệnh.
Lần này xem chừng lão đây khó giữ nổi tính mạng rồi, chỉ đành lát nữa đến phủ Thái tử xem xét, liệu có tìm được chút bằng chứng nào không? Thực sự không được...
Ánh mắt Hình Bộ Thượng thư lướt qua các vị hoàng tử đang không kìm được vẻ mặt phấn khích. Chết bạn chứ không chết mình, thực sự không được~ vậy thì chỉ đành chọn một kẻ chết thay thôi.
Nhưng Thái tử vừa chết, yêu ma quỷ quái nào cũng sẽ xuất đầu lộ diện, triều đình sẽ ngày càng nguy hiểm, xem ra lão đây phải tìm cơ hội cáo lão hồi hương bảo toàn tính mạng thôi!
Những người hơi có đầu óc trong triều đều biết sắp tới triều đình sẽ nổi lên một trận sóng gió lớn.
Thế lực của Thái tử bắt đầu tan rã theo cái chết của hắn, thuộc hạ của Thái tử ai nấy đều lo sợ bất an, một số đã chuyển hướng sang các vị hoàng tử khác, bắt đầu tính toán đường lui cho mình.
Cùng lúc đó, trong hậu cung, Hoàng hậu nghe tin dữ liền ngất đi, một lát sau tỉnh lại, vội vàng dẫn theo cung nữ tức tốc chạy tới phủ Thái tử, ôm lấy Cố Trường Thịnh đã tắt thở mà khóc không thành tiếng.
"Dì, chuyện này e rằng không đơn giản như vậy."
Trấn An Vương Thế tử trầm giọng nói.
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn ông ta với vẻ mặt thất thần: "Lời hiền chất muốn nói là gì?"
"Là ai, có thể đầu độc Thái tử dưới sự phòng vệ nghiêm ngặt như vậy? Lại là kẻ nào dám gϊếŧ Thái tử?"
"Hoàng... Thượng!"
"Dì, chúng ta phải chuẩn bị sớm thôi. Hôm nay dì về cung, nhất định phải cẩn thận."
"Lão ta thật nhẫn tâm! Con ơi~ Đều tại mẫu hậu, tại mẫu hậu đã tin nhầm một kẻ lòng lang dạ sói, tại mẫu hậu tin lời ngon tiếng ngọt của lão ta, hại chết con rồi!"
Hoàng hậu đưa ngón tay vuốt ve gương mặt trắng bệch của Cố Trường Thịnh, đau lòng như có dao cứa vào tim gan.
Ánh mắt thất thần tuyệt vọng đó, tiếng khóc gào như đỗ quyên kêu ra máu, khiến Trấn An Vương Thế tử cũng không nỡ nhìn tiếp, đành quay mặt đi, hai tay đấm mạnh xuống bàn.
Cái bàn vỡ một lỗ lớn, cũng như lòng ông ta lúc này, trống rỗng và đau đớn.
Người cháu ngoại ôn văn nho nhã của mình! Sao lại vớ phải một người cha độc ác như vậy, cứ khiến hắn phải chết yểu khi tuổi còn trẻ...
"Không thể nào!"
Trấn An Vương Thế tử gầm lên, sau đó cũng mặc kệ buổi triều, cướp thẳng ngựa của thị vệ phóng về phủ Thái tử.
Các quan viên còn lại kẻ nhìn người, ai nấy đều cảm thấy như chính mình đang mơ.
Thái tử, sao lại đột nhiên bị đầu độc chết vậy?
Không lẽ là Hoàng thượng ra tay?
Tin tức nhanh chóng truyền vào cung. Hoàng thượng phải cố hết sức mới không bật cười thành tiếng, sau đó giả vờ tức giận sai người bắt đầu buổi triều.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của các quan viên và thái độ im lặng có phần phản kháng, Hoàng thượng thầm nghĩ thật là may — may mà chưa để Nguyệt U trừ khử Hoàng hậu hôm nay, nếu không đám quan viên này sợ là sẽ làm loạn mất.
"Con ta..."
Hoàng thượng lập tức ngã ngồi xuống ghế, sau đó cố gắng bấm mạnh vào đùi ép mình nặn ra vẻ đau đớn tột cùng, đôi mắt đỏ hoe, nơi khóe mắt giọt lệ đã rõ ràng, nghẹn ngào than khóc: "Con của ta ơi~"
Các quan viên thấy dáng vẻ đau buồn của Hoàng thượng không giống giả vờ, trong lòng cũng không khỏi thầm thì, lẽ nào cái chết của Thái tử thật sự không liên quan đến Hoàng thượng?
Hoàng thượng liếc mắt nhìn vẻ mặt của các quan, sau đó vô cùng đau thương và phẫn nộ nói: "Kinh thành trọng địa, dưới chân Thiên tử, các ngươi lại để Thái tử đương triều bị đầu độc chết. Ngày khác, có phải đến trẫm cũng sẽ bị người ta ám sát như vậy không?"
"Hình Bộ Thượng thư, điều tra cho trẫm, điều tra kỹ vào cho trẫm! Nếu không tra ra hung thủ đứng sau, ngươi xách đầu tới gặp!" Hoàng thượng giận dữ nói.
Hình Bộ Thượng thư cười khổ nhận lệnh.
Lần này xem chừng lão đây khó giữ nổi tính mạng rồi, chỉ đành lát nữa đến phủ Thái tử xem xét, liệu có tìm được chút bằng chứng nào không? Thực sự không được...
Ánh mắt Hình Bộ Thượng thư lướt qua các vị hoàng tử đang không kìm được vẻ mặt phấn khích. Chết bạn chứ không chết mình, thực sự không được~ vậy thì chỉ đành chọn một kẻ chết thay thôi.
Nhưng Thái tử vừa chết, yêu ma quỷ quái nào cũng sẽ xuất đầu lộ diện, triều đình sẽ ngày càng nguy hiểm, xem ra lão đây phải tìm cơ hội cáo lão hồi hương bảo toàn tính mạng thôi!
Thế lực của Thái tử bắt đầu tan rã theo cái chết của hắn, thuộc hạ của Thái tử ai nấy đều lo sợ bất an, một số đã chuyển hướng sang các vị hoàng tử khác, bắt đầu tính toán đường lui cho mình.
Cùng lúc đó, trong hậu cung, Hoàng hậu nghe tin dữ liền ngất đi, một lát sau tỉnh lại, vội vàng dẫn theo cung nữ tức tốc chạy tới phủ Thái tử, ôm lấy Cố Trường Thịnh đã tắt thở mà khóc không thành tiếng.
"Dì, chuyện này e rằng không đơn giản như vậy."
Trấn An Vương Thế tử trầm giọng nói.
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn ông ta với vẻ mặt thất thần: "Lời hiền chất muốn nói là gì?"
"Là ai, có thể đầu độc Thái tử dưới sự phòng vệ nghiêm ngặt như vậy? Lại là kẻ nào dám gϊếŧ Thái tử?"
"Hoàng... Thượng!"
"Dì, chúng ta phải chuẩn bị sớm thôi. Hôm nay dì về cung, nhất định phải cẩn thận."
"Lão ta thật nhẫn tâm! Con ơi~ Đều tại mẫu hậu, tại mẫu hậu đã tin nhầm một kẻ lòng lang dạ sói, tại mẫu hậu tin lời ngon tiếng ngọt của lão ta, hại chết con rồi!"
Hoàng hậu đưa ngón tay vuốt ve gương mặt trắng bệch của Cố Trường Thịnh, đau lòng như có dao cứa vào tim gan.
Ánh mắt thất thần tuyệt vọng đó, tiếng khóc gào như đỗ quyên kêu ra máu, khiến Trấn An Vương Thế tử cũng không nỡ nhìn tiếp, đành quay mặt đi, hai tay đấm mạnh xuống bàn.
Cái bàn vỡ một lỗ lớn, cũng như lòng ông ta lúc này, trống rỗng và đau đớn.
Người cháu ngoại ôn văn nho nhã của mình! Sao lại vớ phải một người cha độc ác như vậy, cứ khiến hắn phải chết yểu khi tuổi còn trẻ...
12
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
