0 chữ
Chương 25
Chương 25: Coi tôi là cái gì?
Nhưng Viên Hân cũng không nói nhiều, Kiều Cẩm Hoan biết người đã đến tay cũng không vội vàng quay về, chỉ đẩy nhanh tốc độ xử lý tài liệu trên tay.
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, Vinh Thần bị trói quăng trên ghế sofa đã sớm tỉnh lại.
Cậu giả vờ hôn mê một lúc, xác định trong nhà không có động tĩnh gì mới mở mắt ra, vừa nhìn một cái, cả người ngây ra.
Nơi này người khác không quen thuộc, chứ cậu sao lại không quen thuộc được?
Cái ghế sofa này, chậu cây xanh này, rèm cửa này... mỗi thứ đều do cậu tự tay chọn, căn nhà này là lúc trước cậu yêu đương với Kiều Cẩm Hoan mua, cách đây không lâu nhà họ Vinh thiếu tiền cậu đã bán nó đi.
Ai đã trói cậu đến đây?
Vinh Thần nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc đột nhiên ong lên: "Kiều! Cẩm! Hoan!"
Tống Chí Thành đã nói với cậu, bất động sản trong tay cậu về cơ bản đều bị Kiều Cẩm Hoan mua lại hết rồi, cậu không tin còn có người nào có thể mua lại căn nhà từ tay Kiều Cẩm Hoan.
Huống hồ, cái trò đánh ngất bắt cóc giữa ban ngày ban mặt này, ngoài Kiều Cẩm Hoan ra chắc cũng chẳng ai làm được.
Vinh Thần nghiến răng, gân cổ hét lên hai tiếng "Cứu mạng" rồi mới nhận ra, tường này, cửa này cách âm cực tốt, cậu ở trong này có la rách cổ họng cũng không ai nghe thấy, chi bằng im lặng chờ đợi.
Chỉ là không biết Kiều Cẩm Hoan trói mình rốt cuộc là muốn làm gì?
Đe dọa anh trai cậu sao?
Vinh Thần nghĩ thế nào cũng không ra, dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ, kết quả lại mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi thật. Đến khi tỉnh lại lần nữa, trên người cậu đang đắp một chiếc chăn mỏng, trên ghế sofa đối diện ngồi không ai khác chính là người phụ nữ cậu ngày đêm mong nhớ.
Trước khi nhìn thấy cô, trong lòng Vinh Thần có cả vạn lời chửi bới muốn nói, nhưng sau khi nhìn thấy người thật, l*иg ngực cậu lại nghẹn lại, không biết nên nói gì cho phải.
Sau lần trước, họ đã rất lâu không gặp nhau.
Cô ấy hình như... xinh đẹp hơn...
Thấy cậu tỉnh lại, Kiều Cẩm Hoan tâm trạng khá tốt nhếch khóe môi, đưa tay chạm vào tai nghe Bluetooth: "Chuyện này các người đi xử lý đi, động tác phải nhanh lên. Bên tôi còn chút việc, còn lại để mai nói."
Thấy ánh mắt Kiều Cẩm Hoan nhìn sang, Vinh Thần hừ lạnh một tiếng, hất tấm chăn mỏng ra: "Kiều Cẩm Hoan, chị bắt cóc tôi, cẩn thận tôi đi kiện chị đấy."
"Đi đi."
Kiều Cẩm Hoan thờ ơ đáp, vừa gấp máy tính lại.
Bộ dạng vô lại này của cô ngược lại khiến Vinh Thần có chút không quen, nhất thời thu lại cơn tức giận: "Chị trói tôi đến đây làm gì?"
"Nếu tôi hẹn cậu, cậu có đến không?"
"Đương nhiên là không."
"Vậy thì được rồi."
Nghe vậy, miệng Vinh Thần há ra, quả thực có chút không biết nên nói gì cho phải.
"Mới nửa tháng không gặp, sao lại gầy đi thế?"
Kiều Cẩm Hoan lờ đi vẻ mặt kháng cự của cậu, thong thả ngồi sang bên cạnh, đưa tay ra định ôm người.
Thấy Vinh Thần từ chối, cô thuận tay cầm lấy một bản hợp đồng trên bàn nhét vào tay cậu: "Xem đi."
"Cái gì?"
Vinh Thần ghét bỏ đảo mắt một cái, cúi đầu nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên – là dự án mà cậu và Vinh Phong trước đó đã đi đàm phán nhưng không thành công.
Chưa kịp vui mừng được hai giây, Vinh Thần lại cố gắng lý trí trở lại, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Chị cho tôi xem cái này là có ý gì?"
"Muốn không?"
"...Muốn."
Vinh Thần thành thật gật đầu.
Vì dự án này, anh trai cậu đã đầu tư vào quá nhiều, bị chuốc say mấy lần, cậu quả thực muốn giành được nó.
"Muốn thì ngoan ngoãn nghe lời tôi."
Kiều Cẩm Hoan đưa tay nhẹ nhàng véo dái tai cậu, sau đó đưa tay ôm lấy eo cậu, khiến Vinh Thần sợ đến suýt nhảy dựng lên: "Chị, chị có ý gì?"
"Tôi có ý gì, cậu còn không rõ sao?"
Kiều Cẩm Hoan quét mắt lên xuống người cậu đầy ẩn ý, đầu ngón tay cũng vuốt ve trên eo cậu, giọng điệu càng thêm mập mờ khó đoán.
Đến kẻ ngốc cũng biết cô muốn làm gì rồi.
Sau cơn sững sờ, khuôn mặt Vinh Thần lập tức trở nên lạnh lẽo, cậu mạnh mẽ ném hợp đồng xuống bàn: "Kiều Cẩm Hoan, chị coi tôi là cái gì?"
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, Vinh Thần bị trói quăng trên ghế sofa đã sớm tỉnh lại.
Cậu giả vờ hôn mê một lúc, xác định trong nhà không có động tĩnh gì mới mở mắt ra, vừa nhìn một cái, cả người ngây ra.
Nơi này người khác không quen thuộc, chứ cậu sao lại không quen thuộc được?
Cái ghế sofa này, chậu cây xanh này, rèm cửa này... mỗi thứ đều do cậu tự tay chọn, căn nhà này là lúc trước cậu yêu đương với Kiều Cẩm Hoan mua, cách đây không lâu nhà họ Vinh thiếu tiền cậu đã bán nó đi.
Ai đã trói cậu đến đây?
Vinh Thần nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc đột nhiên ong lên: "Kiều! Cẩm! Hoan!"
Tống Chí Thành đã nói với cậu, bất động sản trong tay cậu về cơ bản đều bị Kiều Cẩm Hoan mua lại hết rồi, cậu không tin còn có người nào có thể mua lại căn nhà từ tay Kiều Cẩm Hoan.
Vinh Thần nghiến răng, gân cổ hét lên hai tiếng "Cứu mạng" rồi mới nhận ra, tường này, cửa này cách âm cực tốt, cậu ở trong này có la rách cổ họng cũng không ai nghe thấy, chi bằng im lặng chờ đợi.
Chỉ là không biết Kiều Cẩm Hoan trói mình rốt cuộc là muốn làm gì?
Đe dọa anh trai cậu sao?
Vinh Thần nghĩ thế nào cũng không ra, dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ, kết quả lại mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi thật. Đến khi tỉnh lại lần nữa, trên người cậu đang đắp một chiếc chăn mỏng, trên ghế sofa đối diện ngồi không ai khác chính là người phụ nữ cậu ngày đêm mong nhớ.
Trước khi nhìn thấy cô, trong lòng Vinh Thần có cả vạn lời chửi bới muốn nói, nhưng sau khi nhìn thấy người thật, l*иg ngực cậu lại nghẹn lại, không biết nên nói gì cho phải.
Cô ấy hình như... xinh đẹp hơn...
Thấy cậu tỉnh lại, Kiều Cẩm Hoan tâm trạng khá tốt nhếch khóe môi, đưa tay chạm vào tai nghe Bluetooth: "Chuyện này các người đi xử lý đi, động tác phải nhanh lên. Bên tôi còn chút việc, còn lại để mai nói."
Thấy ánh mắt Kiều Cẩm Hoan nhìn sang, Vinh Thần hừ lạnh một tiếng, hất tấm chăn mỏng ra: "Kiều Cẩm Hoan, chị bắt cóc tôi, cẩn thận tôi đi kiện chị đấy."
"Đi đi."
Kiều Cẩm Hoan thờ ơ đáp, vừa gấp máy tính lại.
Bộ dạng vô lại này của cô ngược lại khiến Vinh Thần có chút không quen, nhất thời thu lại cơn tức giận: "Chị trói tôi đến đây làm gì?"
"Nếu tôi hẹn cậu, cậu có đến không?"
"Đương nhiên là không."
"Vậy thì được rồi."
Nghe vậy, miệng Vinh Thần há ra, quả thực có chút không biết nên nói gì cho phải.
Kiều Cẩm Hoan lờ đi vẻ mặt kháng cự của cậu, thong thả ngồi sang bên cạnh, đưa tay ra định ôm người.
Thấy Vinh Thần từ chối, cô thuận tay cầm lấy một bản hợp đồng trên bàn nhét vào tay cậu: "Xem đi."
"Cái gì?"
Vinh Thần ghét bỏ đảo mắt một cái, cúi đầu nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên – là dự án mà cậu và Vinh Phong trước đó đã đi đàm phán nhưng không thành công.
Chưa kịp vui mừng được hai giây, Vinh Thần lại cố gắng lý trí trở lại, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Chị cho tôi xem cái này là có ý gì?"
"Muốn không?"
"...Muốn."
Vinh Thần thành thật gật đầu.
Vì dự án này, anh trai cậu đã đầu tư vào quá nhiều, bị chuốc say mấy lần, cậu quả thực muốn giành được nó.
"Muốn thì ngoan ngoãn nghe lời tôi."
Kiều Cẩm Hoan đưa tay nhẹ nhàng véo dái tai cậu, sau đó đưa tay ôm lấy eo cậu, khiến Vinh Thần sợ đến suýt nhảy dựng lên: "Chị, chị có ý gì?"
"Tôi có ý gì, cậu còn không rõ sao?"
Kiều Cẩm Hoan quét mắt lên xuống người cậu đầy ẩn ý, đầu ngón tay cũng vuốt ve trên eo cậu, giọng điệu càng thêm mập mờ khó đoán.
Đến kẻ ngốc cũng biết cô muốn làm gì rồi.
Sau cơn sững sờ, khuôn mặt Vinh Thần lập tức trở nên lạnh lẽo, cậu mạnh mẽ ném hợp đồng xuống bàn: "Kiều Cẩm Hoan, chị coi tôi là cái gì?"
12
0
2 tháng trước
2 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
