0 chữ
Chương 13
Thế giới 1 - Chương 13: Yêu qua mạng
Còn chuyện muốn mua nhà trả thẳng ở thành phố A? Ở đó, một căn hộ hơn 100 mét vuông cũng phải tầm 4-5 tỷ. Bố mẹ đã dùng sạch số tiền tích góp bao năm để lo cho anh trai khi cưới vợ, giờ có bán luôn hai căn nhà ở quê thì cũng chỉ gom được khoảng hơn 2 tỷ. Bảo mua nhà trả thẳng thì khác gì ép cô bỏ tiền mua nhà?
Còn nói nào là “muốn chăm sóc cho em” – Ninh Yên không ngu đến mức tin lời chị dâu nói đâu.
“Công ty có vị trí rõ ràng, mỗi người một chỗ. Nếu chị muốn, để anh trai làm bảo vệ cũng được, lương cũng không thấp đâu, tối thiểu mỗi tháng 5 triệu.”
Chị dâu nghe xong, mặt tối sầm lại ngay. Một tháng 5 triệu cho anh chồng mà cô ta coi là “cử nhân ngành Quản trị doanh nghiệp” á?
Ninh Yên cười nhạt: “Vậy thì hợp quá còn gì? Cho anh làm đội trưởng bảo vệ, quản lý cả đội 10 người. Đội trưởng được cộng thêm 500 ngàn nữa đấy.”
Chẳng ai biết mức lương thật của bảo vệ công ty là bao nhiêu, nhưng chị dâu lần đầu cảm thấy cô em chồng này đúng kiểu “không biết điều”.
“Yên Yên à, em với Giác sắp cưới rồi, nhà họ Trình đã đưa sính lễ gì chưa? Nhà họ điều kiện tốt như thế, chẳng lẽ không nên mua cho bố mẹ mình một căn nhà gọi là hiếu kính à?”
Ninh Yên không vừa: “Chị ơi, em là em gái duy nhất của anh chị, giờ em sắp lấy chồng, lẽ nào hai người không nên cho em tí của hồi môn? Em không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần một căn nhà ở thành phố A thôi.”
Chị dâu Trình suýt nghẹn. Trong khi Ninh Yên cũng cảm thấy lời chị ta thật vô lý.
Thế là hai bên coi như nói chuyện không xong, mỗi người đi một hướng.
Về đến nhà, Ninh Yên kể lại đầu đuôi cho bố mẹ nghe rồi dứt khoát tuyên bố:
“Con chỉ là người ăn chơi nằm chờ chết thôi, Trình Giác nuôi con, con sống được là mừng rồi, mấy chuyện khác con không quan tâm. Dù gì con cũng không có việc làm mà. Nhưng bố mẹ yên tâm, tiền dưỡng già con vẫn sẽ gửi hàng tháng.”
Lý do nguyên chủ dọn đi, không muốn quay lại quê, chẳng phải vì bố mẹ thiên vị anh trai quá sao?
Tiền sính lễ cho anh là 380 triệu, xe hơi hơn 200 triệu, còn mua nhà. Đến lượt cô, xin tiền học thôi cũng bị chị dâu mỉa mai, ép phải đi làm thêm để tự lo học phí.
Bố mẹ không hài lòng với chị dâu, nhưng cũng chẳng giúp con gái chút nào, chỉ bảo “thôi ráng nhịn đi”.
Nguyên chủ đã nhịn, giờ đừng ai trách.
Còn nói nào là “muốn chăm sóc cho em” – Ninh Yên không ngu đến mức tin lời chị dâu nói đâu.
“Công ty có vị trí rõ ràng, mỗi người một chỗ. Nếu chị muốn, để anh trai làm bảo vệ cũng được, lương cũng không thấp đâu, tối thiểu mỗi tháng 5 triệu.”
Chị dâu nghe xong, mặt tối sầm lại ngay. Một tháng 5 triệu cho anh chồng mà cô ta coi là “cử nhân ngành Quản trị doanh nghiệp” á?
Ninh Yên cười nhạt: “Vậy thì hợp quá còn gì? Cho anh làm đội trưởng bảo vệ, quản lý cả đội 10 người. Đội trưởng được cộng thêm 500 ngàn nữa đấy.”
“Yên Yên à, em với Giác sắp cưới rồi, nhà họ Trình đã đưa sính lễ gì chưa? Nhà họ điều kiện tốt như thế, chẳng lẽ không nên mua cho bố mẹ mình một căn nhà gọi là hiếu kính à?”
Ninh Yên không vừa: “Chị ơi, em là em gái duy nhất của anh chị, giờ em sắp lấy chồng, lẽ nào hai người không nên cho em tí của hồi môn? Em không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần một căn nhà ở thành phố A thôi.”
Chị dâu Trình suýt nghẹn. Trong khi Ninh Yên cũng cảm thấy lời chị ta thật vô lý.
Thế là hai bên coi như nói chuyện không xong, mỗi người đi một hướng.
Về đến nhà, Ninh Yên kể lại đầu đuôi cho bố mẹ nghe rồi dứt khoát tuyên bố:
“Con chỉ là người ăn chơi nằm chờ chết thôi, Trình Giác nuôi con, con sống được là mừng rồi, mấy chuyện khác con không quan tâm. Dù gì con cũng không có việc làm mà. Nhưng bố mẹ yên tâm, tiền dưỡng già con vẫn sẽ gửi hàng tháng.”
Tiền sính lễ cho anh là 380 triệu, xe hơi hơn 200 triệu, còn mua nhà. Đến lượt cô, xin tiền học thôi cũng bị chị dâu mỉa mai, ép phải đi làm thêm để tự lo học phí.
Bố mẹ không hài lòng với chị dâu, nhưng cũng chẳng giúp con gái chút nào, chỉ bảo “thôi ráng nhịn đi”.
Nguyên chủ đã nhịn, giờ đừng ai trách.
4
0
1 tuần trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
