TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Nghĩ đến đó, Đường Gia Hòa vội đặt đũa xuống. Bát cháo ngon thế này, để dành cho Đường Quả ăn sáng mai.

Sáng sớm hôm sau, Đường Quả bị đánh thức bởi tiếng đài phát thanh rè rè. Cô bé theo phản xạ nghĩ bụng chắc mình đã đổi nhạc chuông báo thức. Đến khi nhìn rõ cái mái nhà tranh lụp xụp phía trên, cô bé mới sực nhớ ra mình đã xuyên không.

Cánh cửa khẽ khàng bị gõ hai tiếng rồi đẩy vào. Tống Anh Tử nhìn thấy Đường Quả đã mở mắt, mỉm cười hiền hậu: "Xem ra con khỏe hơn hôm qua nhiều rồi. Mẹ và ba phải đi làm, cơm mẹ để phần cho con trong nồi, dậy nhớ ăn nhé."

Đi làm? Không phải ba của Đường Quả là thợ săn sao?

Cuốn tiểu thuyết kia chỉ thoáng nhắc đến gia đình Đường Quả ở những trang đầu, diễn biến sau đó thế nào, Đường Quả cũng không rõ. Nhưng hình như cô bé nhớ ba của Đường Quả phải là thợ săn mới đúng.

"Ba, không đi núi nữa ạ?" Tiếng "ba" này cô bé vẫn còn gọi hơi gượng, nhưng không sao, gọi nhiều rồi sẽ quen thôi.

Tống Anh Tử: "Ba con hôm qua đã tìm trưởng thôn rồi, mẹ nghĩ hôm nay chắc có kết quả. Đi sớm cho đỡ nắng."

Đường Gia Hòa đã sớm gánh đầy nước vào chum trong nhà. May mắn là trên núi có một mạch nước ngầm, việc lấy nước cũng không quá khó khăn. Anh lau vội mồ hôi trên trán bằng chiếc khăn tay cũ, rồi cũng đến bên giường nói chuyện với Đường Quả: "Con bé ngốc, trong nồi có đồ ngon đấy, con nhớ ăn nhé!"

Hôm qua Đường Quả không để ý kỹ, hôm nay nhìn, Đường Gia Hòa cao khoảng mét tám, vóc dáng vạm vỡ hình chữ V ngược, cơ bắp rắn chắc do quanh năm làm việc nặng nhọc, không quá gầy cũng không quá đô con, nhìn rất dễ mến. Làn da rám nắng khỏe khoắn càng làm tăng thêm vẻ phong trần, mộc mạc cho khuôn mặt tuấn tú của anh.

Tống Anh Tử cao gần mét bảy, đường nét khuôn mặt thanh tú, đôi mắt toát lên vẻ kiên nghị. Điều khiến Đường Quả thầm ghen tị nhất chính là chiếc mũi cao thẳng của cô - thứ mà người mũi tẹt dí như cô bé hằng ao ước!

Đường Quả ở thế giới thực là một người rất coi trọng ngoại hình. Vừa nhìn thấy nhan sắc của ba mẹ, cô bé đã thầm nghĩ mình lời to rồi. Có ba đẹp trai và mẹ xinh gái như vậy, nhan sắc của cô bé chắc chắn cũng không tệ.

Cô bé có chút nóng lòng muốn biết mặt mình trông như thế nào, vội vàng gật đầu đáp: "Vâng, con biết rồi."

Họ lúc này mới yên tâm đóng cửa, khóa cổng rào sơ sài rồi mới xuống núi, không biết trưởng thôn có cách giải quyết gì.

Đội trưởng đội sản xuất của thôn Đường Gia cũng chính là trưởng thôn, mọi người gọi quen rồi, chẳng ai đổi cách gọi nữa.

Đường Hữu Thành đứng trên bờ ruộng, giọng sang sảng: "Hôm nay mọi người cũng phải gắng thêm chút nữa nhé! Cố gắng hoàn thành tốt phần lớn công việc trước bữa trưa!... Gia Bình, Gia Định, hai đứa qua đây một lát, những người khác cứ làm việc tiếp đi!"

Đường Gia Bình và Đường Gia Định liếc nhìn nhau, miễn cưỡng cầm cuốc đi về phía bờ ruộng. Họ không hề bỏ qua việc Đường Gia Hòa đang đứng cạnh trưởng thôn.

Đường Hữu Thành nhìn vẻ mặt căng thẳng của hai người, trong lòng không mấy hài lòng: "Gia Bình, Gia Định, chuyện tối qua nói với hai đứa, nghĩ kỹ chưa?"

Đường Gia Bình im lặng, Đường Gia Định liếc mắt nhìn anh trai, cố tỏ ra cứng cỏi nói: "Chú Hữu Thành, cháu biết chú muốn nói gì, nhưng anh ta thật sự không phải người thôn Đường Gia mình."

Đường Hữu Thành nghe vậy thì nổi giận: "Thằng nhóc con mày coi lời tao nói tối qua là trò đùa hả? Tao nói với chúng mày là tao còn nể mặt đấy! Đất này là của nhà nước, chỉ cần trên gia phả thôn Đường Gia có tên Gia Hòa, thì Gia Hòa là người thôn Đường Gia. Chỉ cần nó không lười biếng thì sẽ kiếm được công điểm. Hơn nữa, theo ý chúng mày, tất cả những người không mang họ Đường ở thôn Đường Gia đều phải rời khỏi thôn? Vậy Gia Bình chẳng lẽ cũng phải đi?"

4

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.