0 chữ
Chương 4
Chương 4
Lúc đang kể dở, ánh mắt người kể vô tình lướt qua Diệp Trục Khê, nàng vẫn còn nét lờ đờ vừa tỉnh ngủ, gương mặt in mấy vết hằn từ tay áo.
Hắn không bận tâm, tiếp tục: “Vị hoàng đế dùng Mặc Lệnh giành được thiên hạ cuối cùng cũng chết trong tay Mặc Giả. Người dẫn đầu cuộc phản công đó, về sau trở thành lâu chủ Mặc Lâu. Từ ngày đó, nếu không có Mặc Lệnh, Mặc Giả chỉ nghe lệnh của lâu chủ.”
Diệp Trục Khê chăm chú lắng nghe.
“Không phải ngươi nói họ không trung thành với bất kỳ ai sao?”
“Phải. Nhưng chỉ cần người đó không có ý đồ tổn hại đến Mặc Giả, vẫn có thể ra lệnh cho bọn họ gϊếŧ lâu chủ đoạt vị.”
“Dù Mặc Lệnh bị tiêu hủy, lâu chủ cũng chẳng thể giữ vị trí ấy mãi. Người không sống được muôn đời, ngồi ở vị trí đó cũng không phải vĩnh viễn.”
Lúc này, có kẻ ngờ vực: “Sao trước nay chưa ai nghe chuyện này? Không lẽ là ngươi bịa đặt lừa tiền?”
Người kể chuyện không giận, vẫn mỉm cười ung dung: “Các vị chưa từng nghe, không có nghĩa là chưa từng xảy ra. Thế gian này, có rất nhiều chuyện không phải các vị thấy thế nào thì là thế ấy.”
Mọi người ngồi trong quán trà bán tín bán nghi, có người coi như chuyện phiếm mà nghe chơi cho vui.
Lại có người hỏi tiếp: “Vậy bây giờ Mặc Lâu còn tồn tại không?”
Người kể chuyện lắc đầu: “Ta cũng không biết. Có thể Mặc Lâu đã mai danh ẩn tích theo dòng lịch sử. Cũng có thể vẫn tồn tại đâu đó, chỉ là che giấu quá kỹ, đến nỗi hiếm người phát hiện ra tung tích bọn họ.”
Lúc này, nô tỳ mặc áo lục đứng sau Diệp Trục Khê lên tiếng nhắc khẽ: “Cô nương, cô gia, trời sắp đổ mưa rồi, ta thấy hay là về phủ sớm một chút?”
Nô tỳ này là hồi môn theo nàng xuất giá, nên vẫn quen gọi “cô nương, cô gia”, không giống người nhà họ Trương vẫn luôn gọi là “thiếu phu nhân, thiếu chủ”.
Diệp Trục Khê nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, thản nhiên đáp: “Ta muốn ở lại thêm một chút.”
Trương Hành Chỉ cũng ngẩng đầu liếc nhìn: “Vậy thì ở lại thêm một chút.”
Nô tỳ áo lục nghe vậy thì yên lặng lui về. Nô tỳ áo tím đứng sau Diệp Trục Khê từ đầu tới giờ cười khẽ, châm chọc: “Cô nương với cô gia đâu cần ngươi nhắc? Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi phát hiện trời sắp mưa chắc?”
Nô tỳ áo lục không đáp, mặt không biểu cảm liếc qua người muội muội song sinh giống mình như đúc. Người kia hừ một tiếng, quay đầu đi.
Trời tối dần, sấm chớp âm u như đang chờ bùng nổ.
Hắn không bận tâm, tiếp tục: “Vị hoàng đế dùng Mặc Lệnh giành được thiên hạ cuối cùng cũng chết trong tay Mặc Giả. Người dẫn đầu cuộc phản công đó, về sau trở thành lâu chủ Mặc Lâu. Từ ngày đó, nếu không có Mặc Lệnh, Mặc Giả chỉ nghe lệnh của lâu chủ.”
Diệp Trục Khê chăm chú lắng nghe.
“Không phải ngươi nói họ không trung thành với bất kỳ ai sao?”
“Phải. Nhưng chỉ cần người đó không có ý đồ tổn hại đến Mặc Giả, vẫn có thể ra lệnh cho bọn họ gϊếŧ lâu chủ đoạt vị.”
“Dù Mặc Lệnh bị tiêu hủy, lâu chủ cũng chẳng thể giữ vị trí ấy mãi. Người không sống được muôn đời, ngồi ở vị trí đó cũng không phải vĩnh viễn.”
Người kể chuyện không giận, vẫn mỉm cười ung dung: “Các vị chưa từng nghe, không có nghĩa là chưa từng xảy ra. Thế gian này, có rất nhiều chuyện không phải các vị thấy thế nào thì là thế ấy.”
Mọi người ngồi trong quán trà bán tín bán nghi, có người coi như chuyện phiếm mà nghe chơi cho vui.
Lại có người hỏi tiếp: “Vậy bây giờ Mặc Lâu còn tồn tại không?”
Người kể chuyện lắc đầu: “Ta cũng không biết. Có thể Mặc Lâu đã mai danh ẩn tích theo dòng lịch sử. Cũng có thể vẫn tồn tại đâu đó, chỉ là che giấu quá kỹ, đến nỗi hiếm người phát hiện ra tung tích bọn họ.”
Lúc này, nô tỳ mặc áo lục đứng sau Diệp Trục Khê lên tiếng nhắc khẽ: “Cô nương, cô gia, trời sắp đổ mưa rồi, ta thấy hay là về phủ sớm một chút?”
Diệp Trục Khê nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, thản nhiên đáp: “Ta muốn ở lại thêm một chút.”
Trương Hành Chỉ cũng ngẩng đầu liếc nhìn: “Vậy thì ở lại thêm một chút.”
Nô tỳ áo lục nghe vậy thì yên lặng lui về. Nô tỳ áo tím đứng sau Diệp Trục Khê từ đầu tới giờ cười khẽ, châm chọc: “Cô nương với cô gia đâu cần ngươi nhắc? Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi phát hiện trời sắp mưa chắc?”
Nô tỳ áo lục không đáp, mặt không biểu cảm liếc qua người muội muội song sinh giống mình như đúc. Người kia hừ một tiếng, quay đầu đi.
Trời tối dần, sấm chớp âm u như đang chờ bùng nổ.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
