0 chữ
Chương 27
Chương 27: Sau khi bọn cướp bị khống chế
Anh thật sự không ngờ…
Cô gái nhỏ trong lòng lại tung ra một cú "hạ bộ cước" đúng thời điểm như vậy.
Thật là đáng yêu chết đi được.
Lúc này, vẻ mặt của Lăng Hạo vẫn lạnh băng như cũ, trông như thể có thể đóng băng cả người khác chỉ với ánh nhìn của mình.
Sau khi bọn cướp bị khống chế, Văn Nhã cảm thấy đã an toàn nên muốn xuống.
Lần này, cô đã khôn hơn, trực tiếp vỗ nhẹ lên tay Lăng Hạo, ra hiệu cho anh buông cô ra.
Lăng Hạo cũng không thể không buông, dù sao nguy hiểm cũng đã qua.
Hơn nữa, nơi này không phải mạt thế, nếu ở mạt thế thì cứ ôm chặt không buông là được.
Nhưng bây giờ thì không được, thế nên anh đành tiếc nuối thả lỏng tay.
Văn Nhã nhanh chóng quay lại chỗ của mình, dù gì mọi chuyện cũng đã giải quyết xong.
Lúc này, cô gái bị bắt làm con tin bước tới, có chút ngượng ngùng cảm ơn Lăng Hạo vì đã cứu mình.
Văn Nhã nhìn Lăng Hạo, thấy anh chẳng thèm liếc cô gái kia lấy một cái, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn mình.
Khoan đã, anh nhìn tôi làm gì? Người ta đang cảm ơn anh kìa? Anh nhìn sang bên đó đi chứ?
Cô gái kia nói cả buổi mà khuôn mặt băng sơn vẫn không hề có chút phản ứng, đến khi bạn cô ấy đến kéo đi, hai người họ mới rời khỏi.
Văn Nhã thì lại rơi vào trạng thái mơ màng, trong đầu cứ lặp lại lời mà bạn của cô gái kia vừa nói:
"Xin chào, tôi là Vương Mỹ Ngọc, cảm ơn anh đã cứu bạn tôi. Nếu sau này anh có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ tìm chúng tôi.
Tạ Linh, chúng ta về trước đi, cổ của cậu vẫn còn vết thương, để tôi băng bó cho."
Sau đó, hai người họ rời đi, còn nhóm cảnh sát chìm và trưởng tàu cũng đến cảm ơn, khen ngợi Lăng Hạo, thậm chí còn nói sẽ gửi thư tuyên dương cho anh.
Lăng Hạo chỉ lạnh lùng đáp: "Không cần."
Vẫn là gương mặt băng sơn ấy, vẫn là ánh mắt vô cảm ấy, khiến mấy người kia cũng không tiện nán lại lâu, dù sao họ vẫn còn nhiều việc phải xử lý.
Còn Lăng Hạo thì không có tâm trạng để ý đến họ, bởi anh còn đang nhìn cô gái trước mặt diễn trò biến đổi sắc mặt đây này.
Chỉ thấy biểu cảm của Văn Nhã thay đổi liên tục: từ hứng thú hóng chuyện, đến chấn động, rồi khó tin, sau đó là bối rối, cuối cùng lại thả lỏng như thể vừa thông suốt điều gì đó.
Biểu cảm phong phú như vậy, khiến Lăng Hạo không thể rời mắt.
Văn Nhã đang mải suy nghĩ, nên không nhận ra ánh nhìn của anh.
Ban đầu, khi nghe thấy cái tên "Vương Mỹ Ngọc", cô đã vô cùng kinh ngạc, đây chẳng phải là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết niên đại mà cô từng đọc sao? Còn Tạ Linh, đó chẳng phải là tên nữ phụ sao?
Chẳng lẽ… cô xuyên vào truyện rồi?
Nhưng trong truyện đâu có đoạn gặp cướp thế này, cũng không có nhắc đến cô.
Dù là cái tên Trần Tú Nhã hay Văn Nhã, cả hai đều không xuất hiện.
Thậm chí, ngay cả miêu tả về ngoại hình của cô cũng không có.
Không lẽ… cô đã chết từ sớm rồi?
Hơn nữa, trong truyện cũng đâu có nhân vật băng sơn nam thần như Lăng Hạo?
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến miếng ngọc bội không trọn vẹn mà nữ chính nhặt được, chẳng lẽ chính là miếng ngọc đã nhận chủ với cô sao?
Nếu đúng là miếng này, thì mọi thứ đều hợp lý rồi.
Vì nữ chính không có huyết mạch nhà cô, nên chỉ có thể trồng trọt, chăn nuôi, còn linh tuyền cũng chỉ có tác dụng làm đẹp da.
Nhưng mà tác giả này cũng quá đáng thật, đã tặng cho nữ chính một bàn tay vàng tốt như vậy, mà đến cả một cái tên hay một chút miêu tả về cô cũng không có.
Ngay cả nhân vật quần chúng như Giáp, Ất, Bính, Đinh còn chẳng được xếp vào.
Thôi được rồi, không có tên thì không có tên.
Điều này chứng tỏ cô và nữ chính không có liên hệ gì với nhau.
Vậy nghĩa là cô an toàn, không cần phải dính vào quá nhiều chuyện.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Đúng lúc này, gã văn nhã giả tạo kia và cô gái tóc ngắn cũng quay trở lại.
Văn Nhã chợt nhớ ra bộ dạng mất mặt khi nãy của mình, thực sự không muốn đối diện chút nào…
Làm sao mà lúc ở hiện đại, cô cũng đã học được vài chiêu tự vệ, thế mà đến lúc quan trọng lại sợ đến mức đờ đẫn như vậy chứ?
Cô gái nhỏ trong lòng lại tung ra một cú "hạ bộ cước" đúng thời điểm như vậy.
Thật là đáng yêu chết đi được.
Lúc này, vẻ mặt của Lăng Hạo vẫn lạnh băng như cũ, trông như thể có thể đóng băng cả người khác chỉ với ánh nhìn của mình.
Sau khi bọn cướp bị khống chế, Văn Nhã cảm thấy đã an toàn nên muốn xuống.
Lần này, cô đã khôn hơn, trực tiếp vỗ nhẹ lên tay Lăng Hạo, ra hiệu cho anh buông cô ra.
Lăng Hạo cũng không thể không buông, dù sao nguy hiểm cũng đã qua.
Hơn nữa, nơi này không phải mạt thế, nếu ở mạt thế thì cứ ôm chặt không buông là được.
Nhưng bây giờ thì không được, thế nên anh đành tiếc nuối thả lỏng tay.
Văn Nhã nhanh chóng quay lại chỗ của mình, dù gì mọi chuyện cũng đã giải quyết xong.
Lúc này, cô gái bị bắt làm con tin bước tới, có chút ngượng ngùng cảm ơn Lăng Hạo vì đã cứu mình.
Khoan đã, anh nhìn tôi làm gì? Người ta đang cảm ơn anh kìa? Anh nhìn sang bên đó đi chứ?
Cô gái kia nói cả buổi mà khuôn mặt băng sơn vẫn không hề có chút phản ứng, đến khi bạn cô ấy đến kéo đi, hai người họ mới rời khỏi.
Văn Nhã thì lại rơi vào trạng thái mơ màng, trong đầu cứ lặp lại lời mà bạn của cô gái kia vừa nói:
"Xin chào, tôi là Vương Mỹ Ngọc, cảm ơn anh đã cứu bạn tôi. Nếu sau này anh có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ tìm chúng tôi.
Tạ Linh, chúng ta về trước đi, cổ của cậu vẫn còn vết thương, để tôi băng bó cho."
Sau đó, hai người họ rời đi, còn nhóm cảnh sát chìm và trưởng tàu cũng đến cảm ơn, khen ngợi Lăng Hạo, thậm chí còn nói sẽ gửi thư tuyên dương cho anh.
Vẫn là gương mặt băng sơn ấy, vẫn là ánh mắt vô cảm ấy, khiến mấy người kia cũng không tiện nán lại lâu, dù sao họ vẫn còn nhiều việc phải xử lý.
Còn Lăng Hạo thì không có tâm trạng để ý đến họ, bởi anh còn đang nhìn cô gái trước mặt diễn trò biến đổi sắc mặt đây này.
Chỉ thấy biểu cảm của Văn Nhã thay đổi liên tục: từ hứng thú hóng chuyện, đến chấn động, rồi khó tin, sau đó là bối rối, cuối cùng lại thả lỏng như thể vừa thông suốt điều gì đó.
Biểu cảm phong phú như vậy, khiến Lăng Hạo không thể rời mắt.
Văn Nhã đang mải suy nghĩ, nên không nhận ra ánh nhìn của anh.
Ban đầu, khi nghe thấy cái tên "Vương Mỹ Ngọc", cô đã vô cùng kinh ngạc, đây chẳng phải là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết niên đại mà cô từng đọc sao? Còn Tạ Linh, đó chẳng phải là tên nữ phụ sao?
Nhưng trong truyện đâu có đoạn gặp cướp thế này, cũng không có nhắc đến cô.
Dù là cái tên Trần Tú Nhã hay Văn Nhã, cả hai đều không xuất hiện.
Thậm chí, ngay cả miêu tả về ngoại hình của cô cũng không có.
Không lẽ… cô đã chết từ sớm rồi?
Hơn nữa, trong truyện cũng đâu có nhân vật băng sơn nam thần như Lăng Hạo?
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến miếng ngọc bội không trọn vẹn mà nữ chính nhặt được, chẳng lẽ chính là miếng ngọc đã nhận chủ với cô sao?
Nếu đúng là miếng này, thì mọi thứ đều hợp lý rồi.
Vì nữ chính không có huyết mạch nhà cô, nên chỉ có thể trồng trọt, chăn nuôi, còn linh tuyền cũng chỉ có tác dụng làm đẹp da.
Nhưng mà tác giả này cũng quá đáng thật, đã tặng cho nữ chính một bàn tay vàng tốt như vậy, mà đến cả một cái tên hay một chút miêu tả về cô cũng không có.
Ngay cả nhân vật quần chúng như Giáp, Ất, Bính, Đinh còn chẳng được xếp vào.
Thôi được rồi, không có tên thì không có tên.
Điều này chứng tỏ cô và nữ chính không có liên hệ gì với nhau.
Vậy nghĩa là cô an toàn, không cần phải dính vào quá nhiều chuyện.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Đúng lúc này, gã văn nhã giả tạo kia và cô gái tóc ngắn cũng quay trở lại.
Văn Nhã chợt nhớ ra bộ dạng mất mặt khi nãy của mình, thực sự không muốn đối diện chút nào…
Làm sao mà lúc ở hiện đại, cô cũng đã học được vài chiêu tự vệ, thế mà đến lúc quan trọng lại sợ đến mức đờ đẫn như vậy chứ?
6
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
