0 chữ
Chương 45
Chương 45
Nghĩ lại cũng phải, xây nhiều nhà như vậy chắc chắn tốn bộn tiền.
Mình thì một xu dính túi cũng không có, còn bày vẽ bao nhiêu yêu sách, đúng là hơi quá thật.
Hơn nữa, cô còn chẳng biết Hàn Chấn Vũ có bao nhiêu tiền. Chỉ biết bà lão bồi thường năm mươi đồng, nếu xây theo lời cô, số tiền đó chắc chắn không đủ.
Cô ngại ngùng nói: "Xây nhà tốn kém lắm không? Tôi cũng không rành chuyện này, nếu kinh tế khó khăn, mình cứ xây nhỏ một chút, hai gian nhà trình tường chắc cũng đủ ở rồi. Bếp với nhà vệ sinh cứ dựng tạm, vậy chắc tiết kiệm được khối đấy."
Hàn Chấn Vũ biết cô hiểu lầm, vội cười giải thích: "Cứ xây theo ý cô đi, đừng lo tiền nong, mấy gian nhà vách đất thì tốn bao nhiêu đâu."
Tô Tả Thu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, đúng là không có tiền trong tay thì chẳng tự tin được.
Đợi đến khi cải cách mở cửa, vẫn phải ra ngoài lăn lộn mới được, ít nhất phải tự do tài chính thì mới có thể chọn cuộc sống mình thích.
Hàn Chấn Vũ ăn cơm xong thì về, Tô Tả Thu rửa bát đũa, rồi đi dạo trong sân một lát cho tiêu cơm. Đang định đi ngủ trưa thì nghe thấy tiếng đập cửa ầm ĩ.
"Ai đấy?" Tô Tả Thu mở cửa phòng, đứng trong sân hỏi vọng ra.
"Tôi, Chấn Dân đây, mau mở cửa, nóng chết đi được." Bên ngoài vang lên giọng nói thiếu kiên nhẫn của một chàng trai, chính là cậu con út của Dương Lan Hoa, đang học cấp ba ở thành phố.
Tô Tả Thu đứng yên không nhúc nhích. Trong ký ức của cô, Hàn Chấn Dân năm nay mười tám tuổi, tướng mạo cũng coi như khôi ngô tuấn tú, nhưng tính tình lại vô cùng kiêu ngạo, còn có chút coi thường người khác.
Cậu ta tuy vẫn còn đi học, nhưng đã có đối tượng để bàn chuyện cưới xin rồi, lại còn là người thành phố nữa.
Nghe nói gia cảnh của đối tượng kia rất tốt, bố mẹ đều là công nhân của nhà máy dệt Huyện Nam Bình.
Dương Lan Hoa thường xuyên khoe khoang với người khác, nói con trai bà ta có bản lĩnh, nói nhà thông gia coi trọng con trai bà ta thế nào.
Hàn Chấn Dân cũng hệt như người nhà họ Hàn, coi thường Tô Tả Thu, cũng chưa từng cho nguyên chủ sắc mặt tốt, nói chuyện thì toàn giọng sai bảo, bảo cô giúp làm việc này việc kia, cứ như sai người ở vậy.
Tô Tả Thu rất khinh thường loại người này, tuy rằng học sinh cấp ba bây giờ có giá lắm, nhưng liên quan gì đến người khác?
Suốt ngày coi thường người này khinh bỉ người kia, cũng chẳng thèm xem người ta có để ý đến cậu ta không.
Tô Tả Thu không vội mở cửa, cũng kệ Hàn Chấn Dân ở bên ngoài đập cửa ầm ĩ.
Cô đi vào bếp đổ hết nước trong chum đi, sau đó mới chậm rãi ra cửa, tháo then.
Hàn Chấn Dân hùng hổ đẩy cửa xông vào, mồ hôi nhễ nhại chất vấn cô: "Sao giờ mới ra mở cửa? Điếc à? Gõ cửa nãy giờ mà không nghe thấy gì hả?"
Tô Tả Thu chống nạnh, trợn mắt, không hề yếu thế mà lớn tiếng quát: "Mù à? Không thấy đầu tôi bị thương nên phản ứng chậm chạp à?"
Nói xong, cô đánh giá Hàn Chấn Dân một lượt từ trên xuống dưới, bĩu môi khinh bỉ: "Còn là học sinh cấp ba đấy, mở miệng ra toàn lời thối tha. Nhà bỏ bao nhiêu tiền cho cậu ăn học, chẳng lẽ đến cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không học được? Học hành thế thì làm cái gì, dẹp đi, mai ra đồng làm việc kiếm công điểm còn hơn."
Hàn Chấn Dân sững người trước lời của cô. Mấy ngày không về, con mẹ nó, con đàn bà này đã dám lên mặt dạy đời cậu ta, còn cấm cậu ta đi học, láo toét vừa thôi!
Cậu ta chỉ thẳng mặt Tô Tả Thu, giận dữ quát: "Cô tưởng cô là ai? Dám cấm tôi đi học? Cái nhà này có đến lượt cô lên tiếng hả?"
"Sao? Tôi là chị dâu cậu, ngày ngày nai lưng ra làm nuôi cậu ăn học, đến một câu cũng không được nói trong cái nhà này à?"
Tô Tả Thu thấy mặt mày cậu ta tím tái vì tức giận, trong lòng hả hê cười thầm, ngoài mặt lại giả bộ tiếc rẻ lắc đầu, tiếp tục trách móc.
"Cậu năm nay mười tám rồi, đến cấp ba còn chưa học xong. Người ta bằng tuổi cậu, ai mà không phải đổ mồ hôi sôi nước mắt ngoài đồng kiếm công điểm? Chỉ có cậu là ngồi mát ăn bát vàng, ăn bám không biết ngượng. Da mặt cậu dày đến mức nào mà còn nuốt trôi được cơm hả?"
Mình thì một xu dính túi cũng không có, còn bày vẽ bao nhiêu yêu sách, đúng là hơi quá thật.
Hơn nữa, cô còn chẳng biết Hàn Chấn Vũ có bao nhiêu tiền. Chỉ biết bà lão bồi thường năm mươi đồng, nếu xây theo lời cô, số tiền đó chắc chắn không đủ.
Cô ngại ngùng nói: "Xây nhà tốn kém lắm không? Tôi cũng không rành chuyện này, nếu kinh tế khó khăn, mình cứ xây nhỏ một chút, hai gian nhà trình tường chắc cũng đủ ở rồi. Bếp với nhà vệ sinh cứ dựng tạm, vậy chắc tiết kiệm được khối đấy."
Hàn Chấn Vũ biết cô hiểu lầm, vội cười giải thích: "Cứ xây theo ý cô đi, đừng lo tiền nong, mấy gian nhà vách đất thì tốn bao nhiêu đâu."
Tô Tả Thu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, đúng là không có tiền trong tay thì chẳng tự tin được.
Hàn Chấn Vũ ăn cơm xong thì về, Tô Tả Thu rửa bát đũa, rồi đi dạo trong sân một lát cho tiêu cơm. Đang định đi ngủ trưa thì nghe thấy tiếng đập cửa ầm ĩ.
"Ai đấy?" Tô Tả Thu mở cửa phòng, đứng trong sân hỏi vọng ra.
"Tôi, Chấn Dân đây, mau mở cửa, nóng chết đi được." Bên ngoài vang lên giọng nói thiếu kiên nhẫn của một chàng trai, chính là cậu con út của Dương Lan Hoa, đang học cấp ba ở thành phố.
Tô Tả Thu đứng yên không nhúc nhích. Trong ký ức của cô, Hàn Chấn Dân năm nay mười tám tuổi, tướng mạo cũng coi như khôi ngô tuấn tú, nhưng tính tình lại vô cùng kiêu ngạo, còn có chút coi thường người khác.
Cậu ta tuy vẫn còn đi học, nhưng đã có đối tượng để bàn chuyện cưới xin rồi, lại còn là người thành phố nữa.
Dương Lan Hoa thường xuyên khoe khoang với người khác, nói con trai bà ta có bản lĩnh, nói nhà thông gia coi trọng con trai bà ta thế nào.
Hàn Chấn Dân cũng hệt như người nhà họ Hàn, coi thường Tô Tả Thu, cũng chưa từng cho nguyên chủ sắc mặt tốt, nói chuyện thì toàn giọng sai bảo, bảo cô giúp làm việc này việc kia, cứ như sai người ở vậy.
Tô Tả Thu rất khinh thường loại người này, tuy rằng học sinh cấp ba bây giờ có giá lắm, nhưng liên quan gì đến người khác?
Suốt ngày coi thường người này khinh bỉ người kia, cũng chẳng thèm xem người ta có để ý đến cậu ta không.
Tô Tả Thu không vội mở cửa, cũng kệ Hàn Chấn Dân ở bên ngoài đập cửa ầm ĩ.
Cô đi vào bếp đổ hết nước trong chum đi, sau đó mới chậm rãi ra cửa, tháo then.
Tô Tả Thu chống nạnh, trợn mắt, không hề yếu thế mà lớn tiếng quát: "Mù à? Không thấy đầu tôi bị thương nên phản ứng chậm chạp à?"
Nói xong, cô đánh giá Hàn Chấn Dân một lượt từ trên xuống dưới, bĩu môi khinh bỉ: "Còn là học sinh cấp ba đấy, mở miệng ra toàn lời thối tha. Nhà bỏ bao nhiêu tiền cho cậu ăn học, chẳng lẽ đến cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không học được? Học hành thế thì làm cái gì, dẹp đi, mai ra đồng làm việc kiếm công điểm còn hơn."
Hàn Chấn Dân sững người trước lời của cô. Mấy ngày không về, con mẹ nó, con đàn bà này đã dám lên mặt dạy đời cậu ta, còn cấm cậu ta đi học, láo toét vừa thôi!
Cậu ta chỉ thẳng mặt Tô Tả Thu, giận dữ quát: "Cô tưởng cô là ai? Dám cấm tôi đi học? Cái nhà này có đến lượt cô lên tiếng hả?"
"Sao? Tôi là chị dâu cậu, ngày ngày nai lưng ra làm nuôi cậu ăn học, đến một câu cũng không được nói trong cái nhà này à?"
Tô Tả Thu thấy mặt mày cậu ta tím tái vì tức giận, trong lòng hả hê cười thầm, ngoài mặt lại giả bộ tiếc rẻ lắc đầu, tiếp tục trách móc.
"Cậu năm nay mười tám rồi, đến cấp ba còn chưa học xong. Người ta bằng tuổi cậu, ai mà không phải đổ mồ hôi sôi nước mắt ngoài đồng kiếm công điểm? Chỉ có cậu là ngồi mát ăn bát vàng, ăn bám không biết ngượng. Da mặt cậu dày đến mức nào mà còn nuốt trôi được cơm hả?"
9
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
