0 chữ
Chương 27
Chương 27
Nhưng ả cũng chẳng dám thật sự liều mạng với con điên này.
Trương Thiến Vân trong lòng hối hận không thôi. Nếu biết Tô Tả Thu điên cuồng đến vậy, ả nhất định đã không dại dột vác dao phay ra dọa người, bây giờ đúng là tự rước họa vào thân.
Mà Hàn Mỹ Lệ sau lưng ả thì chẳng được tích sự gì, chỉ biết đứng đó gào mồm lên.
Trương Thiến Vân đảo mắt mấy vòng, vứt phịch con dao phay xuống đất, ôm mặt khóc lóc chạy ra ngoài.
Bộ dạng ả ta ra vẻ đáng thương, nước mắt lưng tròng, ai không biết còn tưởng ả ta chịu ấm ức tày trời.
Hàn Mỹ Lệ liếc nhìn Tô Tả Thu đang nổi cơn điên, cũng sợ xanh mặt, ba chân bốn cẳng chạy theo.
Tô Tả Thu hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào bếp. Bên cạnh có một cái giỏ đựng mấy quả dưa chuột mới hái.
Cô lại mở vung nồi ra, bên trong là nồi đậu cô ve hầm, trên thành nồi dán một vòng bánh ngô còn chưa chín, chắc là mới dán lúc nãy, lửa dưới đáy nồi đã tắt ngúm.
Tô Tả Thu chẳng buồn để ý, lấy hai quả dưa chuột trong giỏ rồi quay về phòng.
Sáng nay cô ăn hơi no, vừa nãy trong không gian cũng đã lót dạ không ít đồ, bây giờ vẫn chưa thấy đói.
Về đến phòng, Tô Tả Thu liền đặt dưa chuột lên trên chiếc tủ kháng cũ kỹ, đợi Hàn Chấn Vũ về thì để anh giải khát.
Người đàn ông kia đối xử với cô không tệ, mà cô cũng đã quyết định mấy năm tới sẽ ở lại cái thôn này, sau này không tránh khỏi còn phải nhờ vả anh.
Cho nên Tô Tả Thu chuẩn bị vun đắp quan hệ tốt đẹp với Hàn Chấn Vũ, hy vọng trước khi cải cách mở cửa, hai người có thể sống chung hòa bình.
Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ đứng ngoài cửa rình một lúc, thấy Tô Tả Thu đã về phòng, hai người mới lén la lén lút mò vào sân.
Hàn Mỹ Lệ nhìn mái tóc bị Tô Tả Thu chém nham nhở một bên của Trương Thiến Vân, hỏi: "Chị dâu hai, tóc của chị giờ làm sao?"
Trương Thiến Vân từ trong cơn kinh hãi hoàn hồn, trừng mắt liếc xéo về phía phòng của Tô Tả Thu một cái, sau đó đỏ hoe mắt nói: "Mỹ Lệ, em giúp chị cắt nốt bên còn lại đi."
"Vầng ạ, vậy em đi lấy kéo." Hàn Mỹ Lệ càng nhìn càng thấy buồn cười, nhưng lại sợ Trương Thiến Vân nổi giận, cố nhịn cười đến mép rồi đi vào phòng khách lấy kéo.
Sau khi cắt cho mái tóc của Trương Thiến Vân "cân đối", hai người lại vội vàng đi vào bếp nấu cơm.
Mấy ngày nay mọi người làm việc ở ruộng phía nam, cách nhà hơi xa, để không chậm trễ việc kiếm công điểm, ai nấy đều mang theo lương khô từ sáng. Đến trưa không ai về nhà ăn cơm cả.
Nhưng sáng nay nhà họ Hàn xảy ra chuyện, nên chẳng ai kịp chuẩn bị lương khô cho bữa trưa.
Dương Lan Hoa vốn định để con gái út tự mình về nấu cơm, nhưng bây giờ cây ngô đã cao gần bằng người rồi, bà ta sợ con gái một mình không an toàn, nên mới bảo con dâu cùng về.
Trương Thiến Vân sợ cơm mang muộn sẽ bị mẹ chồng trách mắng, nên giục Hàn Mỹ Lệ nhanh tay nổi lửa, còn ả ta chuẩn bị làm thêm một đĩa dưa chuột trộn.
Liếc nhìn vào giỏ, năm quả dưa chuột chỉ còn ba, ả ta tức tối trừng mắt về phía phòng Tô Tả Thu, nhỏ giọng rủa: "Đồ ăn tạp!"
Rồi ả ta đảo mắt, bảo Hàn Mỹ Lệ: "Em gái, hai quả dưa chuột em vừa hái bị Tô Tả Thu lấy mất rồi. Ba quả này chắc chắn không đủ ăn, hay là em ra hái thêm hai quả nữa đi."
Hàn Mỹ Lệ lúc này mới để ý dưa chuột trong giỏ đã vơi đi kha khá. Cô ta bật dậy, trợn mắt định chửi đổng lên, nhưng nghĩ đến Tô Tả Thu chẳng phải dạng vừa, lại hậm hực ngồi xuống.
"Chị dâu hai, hết quả to rồi, mấy cây đều bị em hái hết cả rồi. Sáng nay em còn thấy mấy quả cà chua chín cũng biến mất, chắc chắn là con tiện nhân kia ăn vụng. Lát nữa em phải mách mẹ mới được." Hàn Mỹ Lệ tức tối nói.
Trương Thiến Vân giả bộ bất đắc dĩ thở dài: "Chắc chị ta thấy anh cả về, có người chống lưng nên mới được thể làm tới, chẳng coi ai ra gì."
Hàn Mỹ Lệ khinh bỉ bĩu môi: "Hừ! Hàn Chấn Vũ có ở nhà được mấy ngày, chẳng mấy chốc lại vác xác đi lang thang thôi. Đến lúc đó xem chị ta còn vênh váo được không?"
Trương Thiến Vân trong lòng hối hận không thôi. Nếu biết Tô Tả Thu điên cuồng đến vậy, ả nhất định đã không dại dột vác dao phay ra dọa người, bây giờ đúng là tự rước họa vào thân.
Mà Hàn Mỹ Lệ sau lưng ả thì chẳng được tích sự gì, chỉ biết đứng đó gào mồm lên.
Trương Thiến Vân đảo mắt mấy vòng, vứt phịch con dao phay xuống đất, ôm mặt khóc lóc chạy ra ngoài.
Bộ dạng ả ta ra vẻ đáng thương, nước mắt lưng tròng, ai không biết còn tưởng ả ta chịu ấm ức tày trời.
Hàn Mỹ Lệ liếc nhìn Tô Tả Thu đang nổi cơn điên, cũng sợ xanh mặt, ba chân bốn cẳng chạy theo.
Tô Tả Thu hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào bếp. Bên cạnh có một cái giỏ đựng mấy quả dưa chuột mới hái.
Cô lại mở vung nồi ra, bên trong là nồi đậu cô ve hầm, trên thành nồi dán một vòng bánh ngô còn chưa chín, chắc là mới dán lúc nãy, lửa dưới đáy nồi đã tắt ngúm.
Sáng nay cô ăn hơi no, vừa nãy trong không gian cũng đã lót dạ không ít đồ, bây giờ vẫn chưa thấy đói.
Về đến phòng, Tô Tả Thu liền đặt dưa chuột lên trên chiếc tủ kháng cũ kỹ, đợi Hàn Chấn Vũ về thì để anh giải khát.
Người đàn ông kia đối xử với cô không tệ, mà cô cũng đã quyết định mấy năm tới sẽ ở lại cái thôn này, sau này không tránh khỏi còn phải nhờ vả anh.
Cho nên Tô Tả Thu chuẩn bị vun đắp quan hệ tốt đẹp với Hàn Chấn Vũ, hy vọng trước khi cải cách mở cửa, hai người có thể sống chung hòa bình.
Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ đứng ngoài cửa rình một lúc, thấy Tô Tả Thu đã về phòng, hai người mới lén la lén lút mò vào sân.
Hàn Mỹ Lệ nhìn mái tóc bị Tô Tả Thu chém nham nhở một bên của Trương Thiến Vân, hỏi: "Chị dâu hai, tóc của chị giờ làm sao?"
"Vầng ạ, vậy em đi lấy kéo." Hàn Mỹ Lệ càng nhìn càng thấy buồn cười, nhưng lại sợ Trương Thiến Vân nổi giận, cố nhịn cười đến mép rồi đi vào phòng khách lấy kéo.
Sau khi cắt cho mái tóc của Trương Thiến Vân "cân đối", hai người lại vội vàng đi vào bếp nấu cơm.
Mấy ngày nay mọi người làm việc ở ruộng phía nam, cách nhà hơi xa, để không chậm trễ việc kiếm công điểm, ai nấy đều mang theo lương khô từ sáng. Đến trưa không ai về nhà ăn cơm cả.
Nhưng sáng nay nhà họ Hàn xảy ra chuyện, nên chẳng ai kịp chuẩn bị lương khô cho bữa trưa.
Dương Lan Hoa vốn định để con gái út tự mình về nấu cơm, nhưng bây giờ cây ngô đã cao gần bằng người rồi, bà ta sợ con gái một mình không an toàn, nên mới bảo con dâu cùng về.
Liếc nhìn vào giỏ, năm quả dưa chuột chỉ còn ba, ả ta tức tối trừng mắt về phía phòng Tô Tả Thu, nhỏ giọng rủa: "Đồ ăn tạp!"
Rồi ả ta đảo mắt, bảo Hàn Mỹ Lệ: "Em gái, hai quả dưa chuột em vừa hái bị Tô Tả Thu lấy mất rồi. Ba quả này chắc chắn không đủ ăn, hay là em ra hái thêm hai quả nữa đi."
Hàn Mỹ Lệ lúc này mới để ý dưa chuột trong giỏ đã vơi đi kha khá. Cô ta bật dậy, trợn mắt định chửi đổng lên, nhưng nghĩ đến Tô Tả Thu chẳng phải dạng vừa, lại hậm hực ngồi xuống.
"Chị dâu hai, hết quả to rồi, mấy cây đều bị em hái hết cả rồi. Sáng nay em còn thấy mấy quả cà chua chín cũng biến mất, chắc chắn là con tiện nhân kia ăn vụng. Lát nữa em phải mách mẹ mới được." Hàn Mỹ Lệ tức tối nói.
Trương Thiến Vân giả bộ bất đắc dĩ thở dài: "Chắc chị ta thấy anh cả về, có người chống lưng nên mới được thể làm tới, chẳng coi ai ra gì."
Hàn Mỹ Lệ khinh bỉ bĩu môi: "Hừ! Hàn Chấn Vũ có ở nhà được mấy ngày, chẳng mấy chốc lại vác xác đi lang thang thôi. Đến lúc đó xem chị ta còn vênh váo được không?"
13
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
