TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28: Sét đánh

Nữ đồng chí xinh đẹp ở trạm mới được một ngày đã đi, đám đàn ông độc thân trong trạm như muốn nổ tung.



“Dì út, có chuyện gì vậy, sao cô ấy lại đi rồi?” Cháu trai của kế toán Lý Dương thở hồng hộc chạy tới hỏi.

Lý Dương cất sổ sách, khóa vào ngăn kéo, bực bội nói: “Cháu hỏi dì, sao dì biết được? Giữa trưa mới nói với cô ấy chuyện đăng ký hộ khẩu, tối đến người đã đi mất rồi, nghe nói là Tiểu Giang đích thân đến đưa người đi, đưa cô ấy về quê…”

“Ai nha, công an Giang này! Vội cái gì chứ, người ta thường nói của tốt không để lọt ra ngoài, anh ta sợ người ngoài được hưởng lợi chắc?”

“Biết đâu người ta muốn giữ lại cho mình thì sao?”

“Cái gì? Dì nói gì cơ.”

“Công an Giang này…” Lý Dương thu dọn xong xuôi rồi ngẫm lại, quả thật cũng không nhìn ra điều gì, trước nay anh luôn công tư phân minh, có lẽ là cô ta nghĩ nhiều, dẫu sao cũng là người từ tỉnh thành đến, nghe nói là con trai của một lãnh đạo lớn nào đó, nếu muốn tìm đối tượng, chẳng phải con gái thành phố, mặc anh chọn sao?

Cũng không thể nào đi tìm một cô gái nông thôn được.

“Không có gì.” Cô ta đứng dậy cầm chiếc túi trên tường: “Tan làm, về nhà.”



Hàn Thư Anh chưa từng nghĩ mình lại bị người ta ép rời khỏi trạm thu nhận!

Công an Giang đứng ngay trước mặt cô, ở trước mặt cô, bảo Tiểu Lưu thu lại giường chiếu ngay tại chỗ! Ngay cả cơ hội ăn vạ, cô cũng không có.

Nếu không đi, buổi tối cô sẽ không có phòng để ở, không có chăn để đắp, trạm thu nhận sẽ hoàn toàn không còn chỗ cho cô.

Được, được lắm! Công an Giang! Chắc chắn anh đang bắt nạt cô chân ướt chân ráo đến đây, còn là đầy tớ của nhân dân nỗi gì! Đáng ghét!

Hàn Thư Anh siết chặt bàn tay nhỏ, mắt cứ nhìn chằm chằm vào anh, anh thì hay rồi, mặt không đổi sắc thưởng thức bộ dạng khó ở của cô một lát, trực tiếp đưa tay đẩy cửa, liếc cô một cái: “Đi.”

Cô muốn chống lại anh, cô không muốn về quê, muốn có thư giới thiệu để ở lại Lộc Kiều, còn muốn…

Nhưng suy cho cùng, cánh tay nhỏ bé của cô sao đọ lại được bắp đùi của công an Giang, đáng thương! Đáng tiếc! Đáng hận!

Trạm thu nhận cách ga tàu khá gần, đi bộ cũng chỉ mất mười lăm phút.

Hàn Thư Anh miễn cưỡng đi theo sau Giang Kiến Hứa, vừa đi vừa vân vê tay, trong lòng vô cùng bất an, thật không biết nên ứng phó với mọi chuyện sắp tới như thế nào.

Từ khi xuyên không đến đây, cô cứ như con khỉ trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, bị vị công an trẻ tuổi cao mét tám mấy đang xách túi hành lý màu xanh lá cây phía trước nắm trong lòng bàn tay, cứ nhảy nhót lung tung, như con chồn chạy qua chạy lại trong ruộng dưa, như con khỉ đu tới đu lui trong vườn đào, như Tôn Đại Thánh trong lòng bàn tay Phật Tổ, chuyện thư giới thiệu vừa xong, lại bắt cô viết thư, viết thư xong anh lại đòi đến thăm nhà…

4

0

1 tuần trước

6 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.