TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 165
Chương 165: Xử lý Cửu Vỹ Hồ 1

Sắc trời tối tăm, mây đen nghìn nghịt bao phủ phía trên đỉnh đầu. Mười mấy người nam nữ mặc quần áo hoa lệ dắt kiếm đi vào rừng, ánh mắt không nhịn được dò xét khắp nơi.

Người lớn tuổi nhất trong số họ tay trái cầm pháp khí dẫn đường, đi được mấy bước thì dừng lại. "Các vị sư đệ sư muội, cấm địa của yêu thú ở ngay phía trước."

Người nói chuyện chính là đại sư huynh Ngô Bách Khoáng thuộc Nhất Chỉ Phong của Thiên Thủy Tông. Lần này hắn phụng mệnh sư phụ mang sư đệ sư muội đồng môn tới tham gia sự kiện kí kết khế ước yêu thú năm năm tổ chức một lần.

Số lượng tu sĩ tham gia Khế yêu mỗi lần đều không phải là ít, bởi vì ở đây bọn họ có thể cùng một con yêu thú kết thành khế ước. Mà một khi kết thành khế ước, con đường tu đạo trong tương lai của họ sẽ càng thêm thuận lợi.

Khế yêu sẽ mở trong một trăm ngày, trong phạm vi một trăm thiên lý. Trong cấm địa của yêu thú, mọi người có thể tìm yêu thú mà mình thích. Tuy cấm địa không thiếu yêu thú cấp thấp chưa khai trí, thế nhưng con người đều có lòng tham...

Không kể tới công sức cùng thời gian, yêu thú loại này cho dù bồi dưỡng tốt, tư chất cũng có hạn. Hơn nữa sau khi cùng một con yêu thú kết thành khế ước, sau này sẽ không cách nào tham gia khế yêu hội nữa, cho nên mọi người trong vòng một trăm ngày tại đây đều dốc hết khả năng tìm kiếm yêu thú trân quý tư chất cao.

Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều có thể tham gia. Mỗi lần khế yêu đại hội diễn ra sẽ cho các tông môn một danh sách có hạn. Có thể tham gia đều là các đệ tử ở mức ưu tú, bởi vì nếu không ưu tú tới nơi này cũng sẽ phải chịu chết mà thôi.

Thiên Thủy Tông là thiên hạ đệ nhất tông phái, danh sách đệ tử tham dự nhiều hơn so với các môn phái khác một chút. Trong đó Nhất Chỉ Phong năm nay có mười bảy người có thể đến đây.

Mọi người nghe thấy cấm địa ở ngay phía trước, trên mặt xen lẫn hưng phấn cùng khẩn trương. Nhưng nếu muốn cùng yêu thú kí khế ước, tự nhiên cũng phải trả giá. Đã từng có không ít tiền bối vào cấm địa rồi liền không thể trở ra, thậm chí thi thể hài cốt cũng không còn.

Ngô Khoáng Bách lần này tới đây đã là lần thứ hai. Lần đầu tiên tới, hắn không được may mắn cho lắm. Đi một vòng cũng không đυ.ng phải yêu thú nào, cuối cùng tay không trở ra. Lúc này đây hắn hạ quyết tâm nhất định phải mang một con yêu thú trở về.

Vào lúc đoàn người bọn họ thật cẩn thận tiến vào cấm địa, có một đôi mắt luôn nhìn bọn họ chằm chằm. Một lát sau, một con vật thân hình nho nhỏ từ dưới tàng cây nhảy xuống, bay nhanh hướng bên trong cấm địa mà chạy.

Nếu có người khác nhìn thấy, liền sẽ phát hiện đó là một con sóc tuyết địa. Con sóc kia động tác thoăn thoắt, một đường không nghỉ, cuối cùng chui vào một cái hang động.

Bên trong hang động có một cái giường đá, mà đang nằm trên giường là một con hồ ly. Con hồ ly kia rất lớn, cho dù cuộn thành một khối, cũng chiếm gần hết cái giường. Mà chín cái đuôi kia của nó, ba cái ở trong ngực, hai cái ở sau người, mấy cái còn lại đều rũ xuống dưới giường.

Sóc tuyết địa theo đuôi cửu vĩ hồ bò lên. Thế nhưng còn chưa bò đến nơi, thân hình nhỏ nhắn đã bị một vuốt trực tiếp ấn xuống.

"Lại đi đâu chơi?" Cửu vĩ hồ ngẩng đầu lên ngửi ngửi trên người sóc tuyết địa, "Có mùi người."

Thân Giác bị móng vuốt hồ ly ấn ở phía dưới, muốn giãy giụa cũng không thoát được, chỉ có thể từ bỏ mà ngoan ngoãn nằm im.

Hắn đã khôi phục kí ức từ mấy tháng trước, chỗ này cùng với thế giới của hắn có chút tương tự, ở đây cũng có rất nhiều người mong muốn đắc đạo thành tiên.

Ví dụ như Giải Trầm.

Giải Trầm là một hoàng tử. Nhưng vào lúc hắn mười hai tuổi đã bị đưa đến thiên hạ đệ nhất tu chân môn phái Thiên Thủy Tông, bái trưởng lão của Nhất Chỉ Phong làm sư phụ, trở thành đệ tử thân truyền. Sau đó trong tám năm ngắn ngủi đã kết đan, trở thành đệ tử có tốc độ tu luyện nhanh nhất của Thiên Thủy Tông trong vòng mấy trăm năm nay.

Năm nay là lần đầu tiên Giải Trầm tham gia khế yêu đại hội. Hắn sẽ gặp được thần thú thượng cổ cửu vĩ hồ ở chỗ này, sau đó kết thành khế ước. Cũng chính là con đang bên cạnh Thân Giác lúc này.

Con cửu vĩ này tên là Phù Cửu Âm, không biết đã sống bao nhiêu năm, vẫn luôn ở tại cấm địa, ham ăn biếng làm, có đôi khi ăn xong đến cả rác rưởi cũng không chịu vức đi. Trước lúc Thân Giác tới chỗ đây, cái hang động này mùi thối nồng nặc đến tận trời. Cho dù có đạo sĩ đi ngang qua, đều sẽ ngừng thở mà nhanh chóng chạy trốn. Không ai biết rằng ở đây còn có một con cửu vĩ hồ.

19

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.