0 chữ
Chương 8
Chương 8
Bị Phó Cẩn nhìn, sắc mặt Tống Hạ trở nên u ám.
Dù đã ra khỏi cổng biệt thự của hội học sinh, Tống Hạ vẫn chưa thấy nhẹ nhõm được bao nhiêu rắc rối mới lại tới rồi.
Cố Du sắp gặp mặt Hàn Dật, mà cậu cũng bị kéo theo.
Trong giấc mơ dự báo rất rõ mỗi lần Hàn Dật nói chuyện với cậu vài câu thôi, thể nào Cố Du cũng nổi giận, rồi lại giở trò chỉnh người. Tuy hai người cùng ở một vòng xã giao, sớm muộn gì cũng chạm mặt, nhưng nếu có thể né được lúc nào hay lúc ấy, Tống Hạ vẫn muốn tránh càng xa càng tốt.
Nghĩ vậy, cậu chậm bước lại, thấp giọng gọi người phía trước: “Cố thiếu.”
Cố Du dừng bước, ngoảnh đầu liếc nhìn cậu.
Tống Hạ bóp lòng bàn tay, cụp mắt xuống, làm ra vẻ khó xử do dự, dè dặt nói: “Cái đó… Thầy môn Chiến lược thương hiệu học giao bài tập, em gặp chút khó khăn, cần tra cứu nhiều tài liệu, em sợ không kịp nộp đúng hạn.”
Cố Du nhíu mày, lười biếng đáp: “Tưởng chuyện gì, không nộp thì đã sao?”
Tống Hạ cúi đầu, như càng thêm bất an, nghiêm túc bổ sung: “Em nhớ thầy từng nói, bài này rất quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến điểm tổng kết kỳ.”
Cố Du trầm ngâm. Nếu là bản thân hắn, chắc chắn chẳng buồn để tâm đến điểm số hay sắc mặt của ông thầy kia.
Nhưng Tống Hạ đã chủ động đề cập, muốn trốn tránh khéo như vậy thì sao hắn lại không đồng ý?
Hắn bật cười, vỗ vỗ vai Tống Hạ: “Được rồi, con mọt sách. Vậy đi làm bài đi. Nhưng đã làm thì làm cho tử tế vào, đừng để lại đứng thứ hai, mất mặt đấy.”
Dạo gần đây Tống Hạ làm bài hộ hắn, quả thật làm rất tốt, khiến tai hắn thanh tịnh không ít cả ở trường lẫn ở nhà, đều giảm bớt rất nhiều lời nhắc nhở phiền toái.
Tống Hạ nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu đáp:
“Vâng ạ.”
Cậu đứng ven đường, nhìn chiếc siêu xe nhà họ Cố chạy đến cổng biệt thự, đón đại thiếu gia đi.
Cuối cùng cũng thoát thân.
Chỉ đến khi chiếc xe khuất hẳn khỏi tầm mắt, Tống Hạ mới thả lỏng vai, cúi đầu đi về phía thư viện.
Lúc lên lầu, cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Giờ này vốn không nên có nhiều học sinh quanh đây, vậy mà hành lang vọng đến từng tràng bước chân dày đặc, trầm nặng dường như có không ít người đang tiến về phía cậu.
Tống Hạ theo bản năng dừng lại, ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên phát hiện nhóm người kia đang hướng thẳng về phía mình.
Cậu bị kẹt giữa cầu thang tầng hai và tầng ba. Đám người đó còn cố tình dàn trận như vây bắt con mồi, chặn hết lối thoát của cậu.
“Ơ hay, chẳng phải là đại hồng nhân bên cạnh Cố thiếu đây sao?” Một giọng điệu mỉa mai vang lên.
Người lên tiếng là Triệu Vũ Hạo.
Trước khi Tống Hạ xuất hiện, hắn vẫn luôn là tay sai được Cố Du sủng ái nhất.
Giờ Tống Hạ dễ dàng thay thế vị trí của hắn, khiến Triệu Vũ Hạo nghẹn đầy lửa giận trong lòng, sớm đã muốn tìm cơ hội “dạy dỗ” cậu một trận.
“Được Cố thiếu nâng đỡ thì thấy thế nào? Còn nhớ mình vốn là cái thá gì không?” Triệu Vũ Hạo vừa cười lạnh, vừa tiến lại gần.
Tống Hạ không khỏi cười nhạt trong lòng.
Nếu được, cậu cũng chẳng ngại nhường cái “ơn sủng” này lại cho Triệu Vũ Hạo.
Triệu Vũ Hạo càng đi càng gần, Tống Hạ buộc phải lùi dần, chẳng mấy chốc đã đυ.ng phải mấy tên khác. Vài người vây lấy cậu, như đang đùa bỡn một con mồi, chặn hết đường lui.
Triệu Vũ Hạo giơ tay túm lấy cổ áo cậu, ánh mắt lộ rõ ác ý: “Đừng tưởng có Cố thiếu chống lưng thì tao không dám làm gì mày.”
Tống Hạ hiểu điều đó quá rõ.
Cố Du tuy có dẫn cậu theo bên mình, nhưng chưa chắc đã thực sự muốn che chở cậu. Dù gì đám người nhà họ Triệu kia cũng là người của hắn.
Với tính cách của Cố Du, chỉ cần không gây chuyện ngay trước mặt hắn, thì chuyện xảy ra sau lưng nhiều lắm cũng chỉ bị xử lý lấy lệ.
Tống Hạ thò tay vào túi, sờ thấy một vật cứng lạnh.
Đó là một con dao gấp nhỏ ngay ngày thứ ba vào học viện Gia Đức, cậu đã mang theo bên mình.
Chỉ là trước hôm nay, cậu chưa từng dùng đến thật sự.
Nếu bọn họ gây chuyện mà không bị truy cứu, vậy thì cậu vì tự vệ mà phản kích một cách chừng mực, chắc cũng không đến mức bị truy cứu phải không?
Dù đã ra khỏi cổng biệt thự của hội học sinh, Tống Hạ vẫn chưa thấy nhẹ nhõm được bao nhiêu rắc rối mới lại tới rồi.
Cố Du sắp gặp mặt Hàn Dật, mà cậu cũng bị kéo theo.
Trong giấc mơ dự báo rất rõ mỗi lần Hàn Dật nói chuyện với cậu vài câu thôi, thể nào Cố Du cũng nổi giận, rồi lại giở trò chỉnh người. Tuy hai người cùng ở một vòng xã giao, sớm muộn gì cũng chạm mặt, nhưng nếu có thể né được lúc nào hay lúc ấy, Tống Hạ vẫn muốn tránh càng xa càng tốt.
Nghĩ vậy, cậu chậm bước lại, thấp giọng gọi người phía trước: “Cố thiếu.”
Cố Du dừng bước, ngoảnh đầu liếc nhìn cậu.
Tống Hạ bóp lòng bàn tay, cụp mắt xuống, làm ra vẻ khó xử do dự, dè dặt nói: “Cái đó… Thầy môn Chiến lược thương hiệu học giao bài tập, em gặp chút khó khăn, cần tra cứu nhiều tài liệu, em sợ không kịp nộp đúng hạn.”
Tống Hạ cúi đầu, như càng thêm bất an, nghiêm túc bổ sung: “Em nhớ thầy từng nói, bài này rất quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến điểm tổng kết kỳ.”
Cố Du trầm ngâm. Nếu là bản thân hắn, chắc chắn chẳng buồn để tâm đến điểm số hay sắc mặt của ông thầy kia.
Nhưng Tống Hạ đã chủ động đề cập, muốn trốn tránh khéo như vậy thì sao hắn lại không đồng ý?
Hắn bật cười, vỗ vỗ vai Tống Hạ: “Được rồi, con mọt sách. Vậy đi làm bài đi. Nhưng đã làm thì làm cho tử tế vào, đừng để lại đứng thứ hai, mất mặt đấy.”
Dạo gần đây Tống Hạ làm bài hộ hắn, quả thật làm rất tốt, khiến tai hắn thanh tịnh không ít cả ở trường lẫn ở nhà, đều giảm bớt rất nhiều lời nhắc nhở phiền toái.
“Vâng ạ.”
Cậu đứng ven đường, nhìn chiếc siêu xe nhà họ Cố chạy đến cổng biệt thự, đón đại thiếu gia đi.
Cuối cùng cũng thoát thân.
Chỉ đến khi chiếc xe khuất hẳn khỏi tầm mắt, Tống Hạ mới thả lỏng vai, cúi đầu đi về phía thư viện.
Lúc lên lầu, cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Giờ này vốn không nên có nhiều học sinh quanh đây, vậy mà hành lang vọng đến từng tràng bước chân dày đặc, trầm nặng dường như có không ít người đang tiến về phía cậu.
Tống Hạ theo bản năng dừng lại, ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên phát hiện nhóm người kia đang hướng thẳng về phía mình.
Cậu bị kẹt giữa cầu thang tầng hai và tầng ba. Đám người đó còn cố tình dàn trận như vây bắt con mồi, chặn hết lối thoát của cậu.
“Ơ hay, chẳng phải là đại hồng nhân bên cạnh Cố thiếu đây sao?” Một giọng điệu mỉa mai vang lên.
Trước khi Tống Hạ xuất hiện, hắn vẫn luôn là tay sai được Cố Du sủng ái nhất.
Giờ Tống Hạ dễ dàng thay thế vị trí của hắn, khiến Triệu Vũ Hạo nghẹn đầy lửa giận trong lòng, sớm đã muốn tìm cơ hội “dạy dỗ” cậu một trận.
“Được Cố thiếu nâng đỡ thì thấy thế nào? Còn nhớ mình vốn là cái thá gì không?” Triệu Vũ Hạo vừa cười lạnh, vừa tiến lại gần.
Tống Hạ không khỏi cười nhạt trong lòng.
Nếu được, cậu cũng chẳng ngại nhường cái “ơn sủng” này lại cho Triệu Vũ Hạo.
Triệu Vũ Hạo càng đi càng gần, Tống Hạ buộc phải lùi dần, chẳng mấy chốc đã đυ.ng phải mấy tên khác. Vài người vây lấy cậu, như đang đùa bỡn một con mồi, chặn hết đường lui.
Triệu Vũ Hạo giơ tay túm lấy cổ áo cậu, ánh mắt lộ rõ ác ý: “Đừng tưởng có Cố thiếu chống lưng thì tao không dám làm gì mày.”
Tống Hạ hiểu điều đó quá rõ.
Cố Du tuy có dẫn cậu theo bên mình, nhưng chưa chắc đã thực sự muốn che chở cậu. Dù gì đám người nhà họ Triệu kia cũng là người của hắn.
Với tính cách của Cố Du, chỉ cần không gây chuyện ngay trước mặt hắn, thì chuyện xảy ra sau lưng nhiều lắm cũng chỉ bị xử lý lấy lệ.
Tống Hạ thò tay vào túi, sờ thấy một vật cứng lạnh.
Đó là một con dao gấp nhỏ ngay ngày thứ ba vào học viện Gia Đức, cậu đã mang theo bên mình.
Chỉ là trước hôm nay, cậu chưa từng dùng đến thật sự.
Nếu bọn họ gây chuyện mà không bị truy cứu, vậy thì cậu vì tự vệ mà phản kích một cách chừng mực, chắc cũng không đến mức bị truy cứu phải không?
12
0
2 tháng trước
14 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
