0 chữ
Chương 28
Chương 28
Tống Hạ trong lòng trầm xuống. Hắ n đã mơ hồ đoán được Sở Uân muốn làm gì.
Nhưng tại sao mục tiêu lại là Lộ Sâm, chứ không phải là chính hắ n?
Tối qua, bài đăng kia rõ ràng dồn toàn bộ "nước bẩn" về phía hắ n, còn về người đi cùng trong ảnh, cư dân mạng chỉ đoán mò, chưa có gì xác thực.
Tống Hạ lấy điện thoại ra, mở diễn đàn trường.
Quả nhiên, bài viết tối qua đã có bản cập nhật mới thân phận của Lộ Sâm đã bị “đào” ra.
Người đăng thậm chí còn đính kèm vài bức ảnh Lộ Sâm lái xe đưa hắ n về ký túc xá, lại còn chắc như đinh đóng cột tuyên bố Tống Hạ chính là “ôm đùi” Lộ Sâm để được đặc cách vào đội thi GBIC của Quý Minh Xuyên.
Không cần đoán cũng biết, phần bình luận bên dưới chắc chắn lại đầy rẫy mỉa mai, châm biếm, và ác ý. Có người còn cố tình liên hệ với mối quan hệ trước đây giữa hắ n và Cố Du, thêm thắt đủ thứ lời lẽ vô căn cứ khiến mọi chuyện càng lúc càng đi xa.
Tống Hạ không ngờ chỉ qua một đêm chỉ một lần tắm rồi đi ngủ mọi chuyện đã phát triển đến mức này. Hắ n khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lạnh.
Sở Uân nhìn về phía Tống Hạ, trong mắt tràn đầy khinh miệt: “Tôi không có ý nghi ngờ ai cả, chỉ cảm thấy một chuyện ồn ào đến mức cả trường đều biết như vậy, liệu có ảnh hưởng đến độ tin cậy của đội tuyển hay không? Nếu chúng ta đại diện cho trường tham gia thi đấu, chẳng phải nên có một lời giải thích rõ ràng sao?”
Không khí trong phòng họp lập tức lạnh đi.
Trên mặt Lộ Sâm hiện rõ vẻ không vui, hắn ném lại điện thoại cho Sở Uân, lạnh lùng nói: “Mấy bài viết vô căn cứ như thế mà cậu cũng tin à? Bất kỳ con mèo con chó nào lên mạng đăng cái gì là tôi đều phải trả lời sao?”
“Lộ học trưởng,” Sở Uân vẫn không nhượng bộ, giọng điệu vẫn mạnh mẽ: “Nếu những chuyện này ảnh hưởng đến độ tin cậy của đội tuyển, thì tại sao không làm rõ? Với tôi, sự công bằng rất quan trọng. Nếu chỉ vì vấn đề nội bộ mà dẫn đến mất lòng tin, thì đội ngũ này làm sao tiếp tục thi đấu được?”
Tống Hạ cụp mắt xuống, giấu đi ánh nhìn lạnh lẽo.
Người này quan tâm công bằng cái gì chứ? Rõ ràng chỉ đang mượn danh nghĩa chính nghĩa để chia rẽ, loại bỏ kẻ khác thôi.
Hắ n ngẩng đầu nhìn về phía Sở Uân, bình tĩnh cất tiếng: “Sở học trưởng, tôi có thể hiểu việc cậu coi trọng công bằng. Nhưng cái gọi là ‘vấn đề nội bộ’ mà cậu nói, cụ thể là chỉ cái gì vậy?”
Sở Uân hơi khựng lại, không ngờ Tống Hạ lại chủ động phản bác.
“Nếu cậu cho rằng việc tôi gia nhập đội có gì không đúng, hoặc nghi ngờ quy trình tuyển chọn, hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi tôi. Nhưng nếu chỉ dựa vào vài bức ảnh không rõ đầu đuôi mà vội kết luận, thì tôi khuyên cậu nên thận trọng hơn với những phán đoán của mình.”
Tống Hạ nói với giọng điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ sắc bén. Từng lời không kiêu căng, cũng chẳng nhún nhường, vừa phải, rõ ràng.
Sắc mặt Sở Uân hơi đổi, đang định phản bác thì Quý Minh Xuyên bỗng mở miệng: “Đủ rồi.”
Giọng nói không lớn, nhưng lại lạnh đến mức khiến cả phòng họp lặng ngắt.
Từ đầu đến giờ, Quý Minh Xuyên luôn im lặng nghe toàn bộ quá trình Sở Uân chất vấn Tống Hạ, không lên tiếng.
Giờ phút này, anh đưa mắt nhìn từ Tống Hạ sang Sở Uân, nhàn nhạt nói: “Thứ nhất, tôi không cho rằng việc hai người cùng đi chung xe có thể ảnh hưởng gì đến độ tin cậy của đội tuyển. Nếu thật sự có người cảm thấy việc đó là vấn đề, thì tôi chỉ có thể hợp lý nghi ngờ chỉ số thông minh của họ có đang hoạt động hay không.”
Sắc mặt Sở Uân lập tức trở nên khó coi.
Hắn vốn không để Lộ Sâm hay Tống Hạ vào mắt, nhưng lại không có đủ dũng khí để cãi lại Quý Minh Xuyên.
“Thứ hai,” Quý Minh Xuyên tiếp lời: “Lần này trường có nhiều đội tham gia cuộc thi. Tôi chỉ đại diện cho đội do chính mình dẫn dắt. Với tôi, công bằng hay không không quan trọng, tôi chỉ chọn người mà tôi công nhận. Còn cậu, Sở Uân…”
Giọng nói anh hơi dừng lại, ánh mắt lạnh băng: “Tôi không muốn trong đội của mình có người như cậu. Vậy nên, rất tiếc phải thông báo tư cách của cậu đã bị hủy.”
Sở Uân lập tức biến sắc, mặt trắng bệch, không thể tin nổi mà bật thốt: “Ngài có ý gì?”
Quý Minh Xuyên nhìn hắn, giọng điềm tĩnh: “Cậu có thể rời đi.”
Sở Uân mấp máy môi, rõ ràng còn muốn phản bác điều gì, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Quý Minh Xuyên, cuối cùng hắn vẫn không thể mở lời.
Hắn chần chừ nhìn về phía các thành viên khác, nhưng phát hiện không một ai có ý định đứng ra bênh vực.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể uất ức đứng dậy, lặng lẽ bước ra cửa dưới ánh mắt của mọi người, rời khỏi phòng họp.
Quý Minh Xuyên thu lại ánh nhìn từ cánh cửa, trầm ngâm một lát rồi quay sang Lộ Sâm, giọng dứt khoát: “Cậu công bố luôn điểm số vòng thi viết và tiêu chí chấm điểm đi. Đã có nhiều người quan tâm đến vậy, thì để họ xem rốt cuộc là công bằng hay không.”
Lộ Sâm, vì bị lôi kéo vào vụ việc vô cớ nên tâm trạng đang rất tệ, nghe vậy lập tức gật đầu: “Được, đợi họp xong tôi sẽ đăng luôn.”
Quý Minh Xuyên đưa mắt lướt qua mọi người trong phòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Tống Hạ, ánh mắt dừng lại trong thoáng chốc, sau đó mới bình thản nói: “Cuộc họp tiếp tục.”
Trên diễn đàn trường Học viện Gia Đức, bài viết về Tống Hạ vẫn tiếp tục nằm chễm chệ ở đầu trang.
Sự kiện "một sinh viên hệ đặc chiêu ôm được đùi to mới" đã lên men suốt một ngày một đêm, độ thảo luận cực kỳ sôi nổi, gần như không có dấu hiệu hạ nhiệt.
Dư luận gần như nghiêng hẳn về một phía, hầu hết đều cho rằng Tống Hạ không hề có thực lực, hoàn toàn nhờ vào cái gọi là “thủ đoạn hơn người” mới có thể lọt vào chiến đội do Quý Minh Xuyên dẫn dắt.
Nhưng tại sao mục tiêu lại là Lộ Sâm, chứ không phải là chính hắ n?
Tối qua, bài đăng kia rõ ràng dồn toàn bộ "nước bẩn" về phía hắ n, còn về người đi cùng trong ảnh, cư dân mạng chỉ đoán mò, chưa có gì xác thực.
Tống Hạ lấy điện thoại ra, mở diễn đàn trường.
Quả nhiên, bài viết tối qua đã có bản cập nhật mới thân phận của Lộ Sâm đã bị “đào” ra.
Người đăng thậm chí còn đính kèm vài bức ảnh Lộ Sâm lái xe đưa hắ n về ký túc xá, lại còn chắc như đinh đóng cột tuyên bố Tống Hạ chính là “ôm đùi” Lộ Sâm để được đặc cách vào đội thi GBIC của Quý Minh Xuyên.
Không cần đoán cũng biết, phần bình luận bên dưới chắc chắn lại đầy rẫy mỉa mai, châm biếm, và ác ý. Có người còn cố tình liên hệ với mối quan hệ trước đây giữa hắ n và Cố Du, thêm thắt đủ thứ lời lẽ vô căn cứ khiến mọi chuyện càng lúc càng đi xa.
Sở Uân nhìn về phía Tống Hạ, trong mắt tràn đầy khinh miệt: “Tôi không có ý nghi ngờ ai cả, chỉ cảm thấy một chuyện ồn ào đến mức cả trường đều biết như vậy, liệu có ảnh hưởng đến độ tin cậy của đội tuyển hay không? Nếu chúng ta đại diện cho trường tham gia thi đấu, chẳng phải nên có một lời giải thích rõ ràng sao?”
Không khí trong phòng họp lập tức lạnh đi.
Trên mặt Lộ Sâm hiện rõ vẻ không vui, hắn ném lại điện thoại cho Sở Uân, lạnh lùng nói: “Mấy bài viết vô căn cứ như thế mà cậu cũng tin à? Bất kỳ con mèo con chó nào lên mạng đăng cái gì là tôi đều phải trả lời sao?”
“Lộ học trưởng,” Sở Uân vẫn không nhượng bộ, giọng điệu vẫn mạnh mẽ: “Nếu những chuyện này ảnh hưởng đến độ tin cậy của đội tuyển, thì tại sao không làm rõ? Với tôi, sự công bằng rất quan trọng. Nếu chỉ vì vấn đề nội bộ mà dẫn đến mất lòng tin, thì đội ngũ này làm sao tiếp tục thi đấu được?”
Người này quan tâm công bằng cái gì chứ? Rõ ràng chỉ đang mượn danh nghĩa chính nghĩa để chia rẽ, loại bỏ kẻ khác thôi.
Hắ n ngẩng đầu nhìn về phía Sở Uân, bình tĩnh cất tiếng: “Sở học trưởng, tôi có thể hiểu việc cậu coi trọng công bằng. Nhưng cái gọi là ‘vấn đề nội bộ’ mà cậu nói, cụ thể là chỉ cái gì vậy?”
Sở Uân hơi khựng lại, không ngờ Tống Hạ lại chủ động phản bác.
“Nếu cậu cho rằng việc tôi gia nhập đội có gì không đúng, hoặc nghi ngờ quy trình tuyển chọn, hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi tôi. Nhưng nếu chỉ dựa vào vài bức ảnh không rõ đầu đuôi mà vội kết luận, thì tôi khuyên cậu nên thận trọng hơn với những phán đoán của mình.”
Tống Hạ nói với giọng điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ sắc bén. Từng lời không kiêu căng, cũng chẳng nhún nhường, vừa phải, rõ ràng.
Giọng nói không lớn, nhưng lại lạnh đến mức khiến cả phòng họp lặng ngắt.
Từ đầu đến giờ, Quý Minh Xuyên luôn im lặng nghe toàn bộ quá trình Sở Uân chất vấn Tống Hạ, không lên tiếng.
Giờ phút này, anh đưa mắt nhìn từ Tống Hạ sang Sở Uân, nhàn nhạt nói: “Thứ nhất, tôi không cho rằng việc hai người cùng đi chung xe có thể ảnh hưởng gì đến độ tin cậy của đội tuyển. Nếu thật sự có người cảm thấy việc đó là vấn đề, thì tôi chỉ có thể hợp lý nghi ngờ chỉ số thông minh của họ có đang hoạt động hay không.”
Sắc mặt Sở Uân lập tức trở nên khó coi.
Hắn vốn không để Lộ Sâm hay Tống Hạ vào mắt, nhưng lại không có đủ dũng khí để cãi lại Quý Minh Xuyên.
“Thứ hai,” Quý Minh Xuyên tiếp lời: “Lần này trường có nhiều đội tham gia cuộc thi. Tôi chỉ đại diện cho đội do chính mình dẫn dắt. Với tôi, công bằng hay không không quan trọng, tôi chỉ chọn người mà tôi công nhận. Còn cậu, Sở Uân…”
Giọng nói anh hơi dừng lại, ánh mắt lạnh băng: “Tôi không muốn trong đội của mình có người như cậu. Vậy nên, rất tiếc phải thông báo tư cách của cậu đã bị hủy.”
Sở Uân lập tức biến sắc, mặt trắng bệch, không thể tin nổi mà bật thốt: “Ngài có ý gì?”
Quý Minh Xuyên nhìn hắn, giọng điềm tĩnh: “Cậu có thể rời đi.”
Sở Uân mấp máy môi, rõ ràng còn muốn phản bác điều gì, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Quý Minh Xuyên, cuối cùng hắn vẫn không thể mở lời.
Hắn chần chừ nhìn về phía các thành viên khác, nhưng phát hiện không một ai có ý định đứng ra bênh vực.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể uất ức đứng dậy, lặng lẽ bước ra cửa dưới ánh mắt của mọi người, rời khỏi phòng họp.
Quý Minh Xuyên thu lại ánh nhìn từ cánh cửa, trầm ngâm một lát rồi quay sang Lộ Sâm, giọng dứt khoát: “Cậu công bố luôn điểm số vòng thi viết và tiêu chí chấm điểm đi. Đã có nhiều người quan tâm đến vậy, thì để họ xem rốt cuộc là công bằng hay không.”
Lộ Sâm, vì bị lôi kéo vào vụ việc vô cớ nên tâm trạng đang rất tệ, nghe vậy lập tức gật đầu: “Được, đợi họp xong tôi sẽ đăng luôn.”
Quý Minh Xuyên đưa mắt lướt qua mọi người trong phòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Tống Hạ, ánh mắt dừng lại trong thoáng chốc, sau đó mới bình thản nói: “Cuộc họp tiếp tục.”
Trên diễn đàn trường Học viện Gia Đức, bài viết về Tống Hạ vẫn tiếp tục nằm chễm chệ ở đầu trang.
Sự kiện "một sinh viên hệ đặc chiêu ôm được đùi to mới" đã lên men suốt một ngày một đêm, độ thảo luận cực kỳ sôi nổi, gần như không có dấu hiệu hạ nhiệt.
Dư luận gần như nghiêng hẳn về một phía, hầu hết đều cho rằng Tống Hạ không hề có thực lực, hoàn toàn nhờ vào cái gọi là “thủ đoạn hơn người” mới có thể lọt vào chiến đội do Quý Minh Xuyên dẫn dắt.
12
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
