TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Tống Hạ chớp chớp mắt. Cái tên nhà hàng này hắ n từng nghe qua một nhà hàng nổi tiếng xa hoa trong thành phố. Hắ n từng đi cùng cha mẹ đến đó dự một buổi tiệc thương nghiệp, và từng bị giá cả trong thực đơn dọa cho giật mình không nhẹ.

Chỗ đó hoàn toàn không phải là nơi hắ n có thể thường xuyên lui tới hay đủ tiền tiêu xài.

Nhưng nếu có thể nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với hai người họ, thì coi như bỏ tiền mua lấy sự yên ổn cũng đáng.

Tuy trong lòng hơi xót của, nhưng vẻ mặt Tống Hạ vẫn duy trì ôn hòa và bình thản, mỉm cười nói: “Được thôi, nhưng hình như nhà hàng đó phải đặt trước. Tôi gọi điện ngay để đặt bàn.”

Nói rồi, hắ n lấy điện thoại ra chuẩn bị tra cứu số liên lạc.

Lộ Sâm lại giơ tay ngăn lại, bật cười: “Không cần gấp vậy đâu, tôi chỉ đùa cậu thôi. Hội trưởng nhà cậu chưa bao giờ ăn ở đó cả. Bữa tối bọn tôi đã sắp xếp rồi, cậu cứ đi theo là được. Chỗ đó tuy không xa hoa như nhà hàng kia, nhưng hương vị cũng rất ổn.”

Tống Hạ khựng lại, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Quý Minh Xuyên.

Người kia lại chẳng thèm để ý tới ánh mắt hắ n, quay người bước thẳng về phía trước.

Chân Quý Minh Xuyên dài, chỉ hai ba bước đã bỏ lại một khoảng khá xa.

Tống Hạ vội vàng đuổi theo, trong lòng không nhịn được nghĩ thì ra Quý Minh Xuyên cũng biết đùa cơ à? Thật không nhìn ra đấy.

Ba người đi tới bãi đỗ xe, Lộ Sâm là người lái, Quý Minh Xuyên kéo cửa ghế phụ ra rồi ngồi vào luôn, Tống Hạ thì im lặng ngồi ghế sau.

Lộ Sâm khởi động xe, thuần thục lái ra khỏi khuôn viên trường.

Tính cách anh ta hòa nhã, suốt dọc đường đều tìm chuyện để nói, không khí trong xe nhờ đó cũng không hề gượng gạo hay lạnh lẽo.

Phần lớn thời gian là Lộ Sâm và Tống Hạ trò chuyện. Quý Minh Xuyên gần như không nói câu nào, dường như những chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả.

Tuy nhiên, anh không nói không có nghĩa là không tồn tại.

Trên thực tế, Tống Hạ vẫn luôn không thể phớt lờ bóng lưng người phía trước.

Hắ n vịn lưng ghế phía trước, vừa trả lời các câu hỏi của Lộ Sâm, vừa tranh thủ bóng tối trong xe để âm thầm quan sát vị hội trưởng Hội Học Sinh đang ngồi ở ghế phụ kia.

Quý Minh Xuyên dường như có chút mệt, nhắm mắt tựa đầu vào ghế, ánh đèn ngoài cửa sổ xe thi thoảng lướt qua gò má anh, ngũ quan rõ nét ẩn hiện trong những mảng sáng tối.

Ánh mắt Tống Hạ không kìm được mà bị thu hút.

Đường nét khuôn mặt Quý Minh Xuyên rất rõ ràng, lông mày và sống mũi đều cao thẳng, đường viền mặt gọn gàng sạch sẽ. Khi cậu hơi nghiêng mặt nhắm mắt lại, vẻ xa cách lạnh nhạt thường thấy dường như cũng dịu đi không ít.

Tống Hạ nhìn một lúc, không khỏi cảm khái ông trời đúng là bất công.

Sao có người lại vừa sinh ra trong gia đình tốt, lại thông minh vượt trội, đã vậy còn được gương mặt hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ?

Nghĩ đến đó, hắ n hơi ngẩn ngơ.

Đến khi hoàn hồn lại, mới phát hiện Quý Minh Xuyên không biết đã mở mắt từ bao giờ, đang lặng lẽ nhìn mình.

Dưới ánh đèn mờ, đôi mắt vốn sâu thẳm của anh lại càng thêm u tối. Tống Hạ giật mình, vội vàng rũ mắt, lùi người về sau ghế.

Xe chạy hơn mười phút, rẽ vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh.

Lộ Sâm dừng xe bên đường.

“Đây là chỗ tụi tôi hay lui tới,” Lộ Sâm chỉ vào một quán ăn nhỏ cách đó không xa, giới thiệu với Tống Hạ: “Quán gia đình thôi, không lớn lắm, nhưng đồ ăn ngon.”

Tống Hạ tò mò bước vào cùng họ, phát hiện quả thật quán không lớn, chỉ có hai gian mặt tiền sát vỉa hè. Tuy nhiên, nơi này lại toát ra cảm giác ấm cúng đặc biệt, bàn ghế gỗ mộc mạc, ánh đèn vàng ấm áp, tổng thể mang lại một bầu không khí giản dị nhưng dễ chịu.

Chủ quán là một người trung niên tầm bốn mươi tuổi. Nhìn thấy ba người bước vào, ông niềm nở chào đón, giọng nói thân quen, hiển nhiên là người quen lâu năm với Lộ Sâm và Quý Minh Xuyên.

“Lại đến đấy à.”

Lộ Sâm lên tiếng chào lại, còn Quý Minh Xuyên chỉ khẽ gật đầu.

Chủ quán nhìn sang Tống Hạ, mỉm cười hỏi: “Đây là bạn mới à?”

Tống Hạ vội lễ phép cười đáp: “Chào bác ạ.”

Chủ quán cười sảng khoái, hỏi tiếp: “Chào cháu, ba người muốn ăn gì nào?”

Lộ Sâm nói: “Bọn cháu vẫn như cũ, bác hỏi thêm bạn mới đi.”

Chủ quán liền quay sang Tống Hạ: “Cháu có kiêng món gì không?”

Tống Hạ lắc đầu: “Dạ không ạ.”

Chủ quán bắt đầu giới thiệu một vài món đặc trưng của quán, Tống Hạ chọn hai món trong đó, rồi ba người cùng nhau đi vào phòng trong.

Quý Minh Xuyên và Lộ Sâm quen nếp cũ, ngồi vào bàn đối diện nhau. Lộ Sâm biết Quý Minh Xuyên không thích ngồi gần người khác, bèn quay sang bảo Tống Hạ: “Cậu ngồi cạnh tôi đi.”

Tống Hạ ngoan ngoãn gật đầu.

Vừa mới ngồi xuống chưa bao lâu, nhân viên phục vụ đã bưng trà lên. Lộ Sâm bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra, nói với Tống Hạ: “Chúng ta kết bạn WeChat đi, lát nữa tôi sẽ lập nhóm, kéo những người đậu vòng viết vào luôn.”

Tống Hạ vội lấy điện thoại ra, nghiêng người về phía Lộ Sâm, hai người quét mã QR, kết bạn thành công.

Hắ n do dự liếc nhìn Quý Minh Xuyên một cái, băn khoăn không biết có nên nhân cơ hội này kết bạn với đối phương luôn hay không.

Thế nhưng, Quý Minh Xuyên dường như hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của hắ n, chỉ chăm chú nâng ly trà lên uống, sắc mặt bình thản, không hề có chút ý muốn trao đổi thông tin liên lạc.

Tống Hạ không có cơ hội mở miệng, đành phải tạm thời từ bỏ ý định.

Lộ Sâm không để ý đến ánh mắt qua lại giữa hai người, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, soạn thảo một thông báo, gửi tin trúng tuyển cho hai thành viên khác vừa vượt qua vòng viết, rồi lập tức tạo một nhóm chat cho đội thi. Vừa làm vừa nhắc nhở hai người bên cạnh: “Nhóm tạo xong rồi, hai cậu kiểm tra nhé.”

12

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.