0 chữ
Chương 15
Chương 15
Ngày thứ hai, vẫn như cũ.
Sang đến ngày thứ ba, sự kiên nhẫn của Tống Hạ đã hoàn toàn cạn kiệt. Cậu vẫn luôn theo dõi diễn đàn hội học sinh, thấy lác đác có người đăng bài khoe rằng đã nhận được thông báo phỏng vấn. Có người chia sẻ niềm vui dưới bài đăng, cũng có người bàn luận sôi nổi về cách chuẩn bị phỏng vấn.
Còn cậu thì sao? Dù có làm mới trang diễn đàn bao nhiêu lần, dù kiểm tra hộp thư đến đến mức nào, kết quả vẫn trống rỗng.
Điều này khiến lòng Tống Hạ nguội đi phân nửa.
Chẳng lẽ hồ sơ xin tham gia của cậu đã bị loại?
Trong đầu cậu không ngừng hiện lên các giả thuyết.
Là do học viện Gia Đức người tài đông đúc, quá nhiều học sinh xuất sắc, khiến cho hồ sơ của cậu hoàn toàn không nổi bật? Hay là vì chuyện xảy ra ngày hôm đó Quý Minh Xuyên đã nhìn thấu toan tính của hắn, cảm thấy cậu không đáng tin?
Càng nghĩ, tâm trạng cậu càng tệ.
Tống Hạ lặp đi lặp lại việc làm mới hộp thư, nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Bề ngoài, Tống Hạ vẫn giữ vẻ bình thường đi học, học bài, xách giỏ giúp Cố Du, làm chân chạy vặt, hoàn thành bài tập thậm chí khi bị Cố Du cố ý hay vô tình gây khó dễ, cậu vẫn đối phó trơn tru như không có chuyện gì.
Nhưng chỉ có cậu mới biết, cảm xúc bên trong đã gần tới giới hạn bùng nổ.
Hôm nay, tâm trạng của Tống Hạ tệ hơn mọi khi.
Khi bước vào hội học sinh, cậu đi đến khu để giày gần cửa ra vào, lập tức nhìn thấy một đôi giày bóng rổ màu mắt hạnh được đặt ngay ngắn trong tủ.
Là giày của Quý Minh Xuyên.
Một mẫu giày bản giới hạn của thương hiệu nổi tiếng, mấy hôm trước cậu từng nghe đám Cố Du nhắc đến đôi này rất khó mua, trong đám thiếu gia giàu có ấy, chỉ có Quý Minh Xuyên là lấy được.
Vậy là hôm nay Quý Minh Xuyên có đến?
Tống Hạ đưa mắt nhìn quanh đại sảnh tầng một, không thấy bóng dáng đối phương, bèn ngẩng đầu nhìn lên phía tầng hai.
Trong lòng cậu bỗng dâng lên một ý nghĩ mãnh liệt cậu muốn đến gõ cửa phòng Quý Minh Xuyên, muốn trực tiếp hỏi đối phương rốt cuộc tình hình hồ sơ của mình thế nào. Dù có bị loại, cậu cũng muốn có một câu trả lời rõ ràng, chứ không phải cứ bị treo lơ lửng thế này, mòn mỏi đợi chờ vô ích.
Một chút lý trí còn sót lại ngăn cậu hành động bốc đồng.
Nếu lúc này xông lên gõ cửa, chỉ e phản tác dụng.
Tống Hạ cụp đuôi, ủ rũ trở về, tâm trạng phấn chấn mấy hôm trước như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu.
Cậu cúi đầu đi đến bàn làm việc bên cạnh, uể oải ngồi xuống, mở máy tính ra, nhưng hoàn toàn không thể tập trung tinh thần.
Cậu chỉ là thật sự không muốn tiếp tục ở bên cạnh Cố Du nữa.
Ý nghĩ đó lặp đi lặp lại trong đầu cậu, như một tảng đá đè nặng lên ngực, khiến cậu khó thở.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
“Sao lại có một mình ở đây thế?” Là Phó Cẩn.
Gã bước đến với dáng vẻ lười biếng, tay xoay xoay chìa khóa siêu xe, ánh mắt nhìn Tống Hạ mang theo vài phần mờ mịt như say rượu.
Tống Hạ ngửi được mùi cồn, thần kinh lập tức căng lên như dây đàn: “Phó thiếu.”
Khóe miệng Phó Cẩn khẽ nhếch, tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn, kéo ghế bên cạnh cậu ngồi xuống.
Ánh mắt gã chậm rãi lướt từ mặt Tống Hạ xuống tay cậu, cuối cùng dừng lại trên màn hình laptop, hờ hững hỏi: “Lại bị Cố Du bắt làm bài tập giùm à?”
Tống Hạ thật sự không muốn ở một chỗ với người này, nhất là trong tình trạng say khướt như thế, khiến cậu không khỏi nghĩ đến vài chuyện chẳng hay ho gì.
Cậu miễn cưỡng cười cười: “Vâng. À đúng rồi, tôi vừa nhớ ra Cố thiếu bảo tôi ra cổng trường đợi, tôi đi trước đây.”
Vừa mới đóng máy tính lại, cổ tay đã bị Phó Cẩn giữ chặt. Gã nheo mắt, giọng điệu mang theo vài phần nguy hiểm: “Chạy gì thế? Trốn tôi à?”
Tống Hạ cố đè nén cơn bực trong lòng, cố gắng kéo cong khóe miệng, giọng điệu gượng gạo: “Sao lại thế được?”
Phó Cẩn khẽ cười một tiếng, mang theo mùi rượu nồng nặc tiến lại gần, kề sát bên cổ cậu, khẽ ngửi một chút: “Từ lần đầu gặp tôi, cậu đã luôn tìm cách tránh né. Cậu nghĩ tôi không nhận ra sao?”
Nếu đã nhận ra, vậy sao còn không hiểu là cậu ghét? Chẳng lẽ không biết tự trọng?
Tống Hạ cảm thấy vô cùng bị xúc phạm, sắc mặt trầm xuống. Cậu nghiêng người sang một bên, tránh khỏi hướng Phó Cẩn, đứng dậy định rời đi.
Nhưng Phó Cẩn lại túm lấy cổ tay cậu, lười nhác trêu chọc: “Sao thế, định chạy à, thỏ con?”
Tống Hạ bị siết đau cổ tay, dùng chút lực hất tay gã ra, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo: “Phó thiếu, ngài đang say rồi.”
Trong đáy mắt Phó Cẩn thoáng hiện lên một tia khó chịu, ánh nhìn trở nên âm u: “Dạo này cứ thấy bóng là cậu tránh, sao hả, khinh tôi?”
Tống Hạ cụp mắt, nét mặt bình tĩnh, giọng điệu cũng lãnh đạm: “Sao có thể. Trong lòng tôi, ngài với Cố thiếu đều như nhau cả.”
“Ồ? Lấy Cố Du ra để chèn ép tôi à?” Phó Cẩn híp mắt lại, bật cười giễu cợt: “Cậu thật sự nghĩ hắn sẽ bảo vệ cậu sao? Nói cho cậu biết, dù hôm nay tôi muốn cậu ngay tại đây, hắn cũng sẽ không nói nửa lời đâu. Hắn là anh em của tôi. Còn cậu chẳng qua chỉ là món đồ chơi để gϊếŧ thời gian thôi.”
Lời này quả thực vô cùng chuẩn xác, hoàn toàn khớp với kịch bản gốc.
Tống Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phó Cẩn, sắc mặt dần trở nên trắng bệch. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu đã cụp mi, che giấu hết thảy cảm xúc.
Thấy cậu như vậy, Phó Cẩn càng đắc ý, giọng điệu cũng dịu xuống, mỉm cười như thể đang an ủi: “Đừng buồn, thỏ con. Đi theo tôi cũng không tệ đâu, tôi sẽ không khiến cậu chịu thiệt.”
Ngón tay đặt bên người của Tống Hạ hơi co lại, trong mắt chợt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Cậu biết rõ Phó Cẩn là loại người như thế nào dựa vào gia thế và thân phận, tác oai tác quái trong trường, chẳng hề e dè gì. Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần gã để ý thì nhất định phải chiếm lấy. Đặc biệt sau khi uống rượu, lại càng không có điểm dừng.
Sang đến ngày thứ ba, sự kiên nhẫn của Tống Hạ đã hoàn toàn cạn kiệt. Cậu vẫn luôn theo dõi diễn đàn hội học sinh, thấy lác đác có người đăng bài khoe rằng đã nhận được thông báo phỏng vấn. Có người chia sẻ niềm vui dưới bài đăng, cũng có người bàn luận sôi nổi về cách chuẩn bị phỏng vấn.
Còn cậu thì sao? Dù có làm mới trang diễn đàn bao nhiêu lần, dù kiểm tra hộp thư đến đến mức nào, kết quả vẫn trống rỗng.
Điều này khiến lòng Tống Hạ nguội đi phân nửa.
Chẳng lẽ hồ sơ xin tham gia của cậu đã bị loại?
Trong đầu cậu không ngừng hiện lên các giả thuyết.
Là do học viện Gia Đức người tài đông đúc, quá nhiều học sinh xuất sắc, khiến cho hồ sơ của cậu hoàn toàn không nổi bật? Hay là vì chuyện xảy ra ngày hôm đó Quý Minh Xuyên đã nhìn thấu toan tính của hắn, cảm thấy cậu không đáng tin?
Tống Hạ lặp đi lặp lại việc làm mới hộp thư, nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Bề ngoài, Tống Hạ vẫn giữ vẻ bình thường đi học, học bài, xách giỏ giúp Cố Du, làm chân chạy vặt, hoàn thành bài tập thậm chí khi bị Cố Du cố ý hay vô tình gây khó dễ, cậu vẫn đối phó trơn tru như không có chuyện gì.
Nhưng chỉ có cậu mới biết, cảm xúc bên trong đã gần tới giới hạn bùng nổ.
Hôm nay, tâm trạng của Tống Hạ tệ hơn mọi khi.
Khi bước vào hội học sinh, cậu đi đến khu để giày gần cửa ra vào, lập tức nhìn thấy một đôi giày bóng rổ màu mắt hạnh được đặt ngay ngắn trong tủ.
Là giày của Quý Minh Xuyên.
Một mẫu giày bản giới hạn của thương hiệu nổi tiếng, mấy hôm trước cậu từng nghe đám Cố Du nhắc đến đôi này rất khó mua, trong đám thiếu gia giàu có ấy, chỉ có Quý Minh Xuyên là lấy được.
Tống Hạ đưa mắt nhìn quanh đại sảnh tầng một, không thấy bóng dáng đối phương, bèn ngẩng đầu nhìn lên phía tầng hai.
Trong lòng cậu bỗng dâng lên một ý nghĩ mãnh liệt cậu muốn đến gõ cửa phòng Quý Minh Xuyên, muốn trực tiếp hỏi đối phương rốt cuộc tình hình hồ sơ của mình thế nào. Dù có bị loại, cậu cũng muốn có một câu trả lời rõ ràng, chứ không phải cứ bị treo lơ lửng thế này, mòn mỏi đợi chờ vô ích.
Một chút lý trí còn sót lại ngăn cậu hành động bốc đồng.
Nếu lúc này xông lên gõ cửa, chỉ e phản tác dụng.
Tống Hạ cụp đuôi, ủ rũ trở về, tâm trạng phấn chấn mấy hôm trước như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu.
Cậu cúi đầu đi đến bàn làm việc bên cạnh, uể oải ngồi xuống, mở máy tính ra, nhưng hoàn toàn không thể tập trung tinh thần.
Ý nghĩ đó lặp đi lặp lại trong đầu cậu, như một tảng đá đè nặng lên ngực, khiến cậu khó thở.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
“Sao lại có một mình ở đây thế?” Là Phó Cẩn.
Gã bước đến với dáng vẻ lười biếng, tay xoay xoay chìa khóa siêu xe, ánh mắt nhìn Tống Hạ mang theo vài phần mờ mịt như say rượu.
Tống Hạ ngửi được mùi cồn, thần kinh lập tức căng lên như dây đàn: “Phó thiếu.”
Khóe miệng Phó Cẩn khẽ nhếch, tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn, kéo ghế bên cạnh cậu ngồi xuống.
Ánh mắt gã chậm rãi lướt từ mặt Tống Hạ xuống tay cậu, cuối cùng dừng lại trên màn hình laptop, hờ hững hỏi: “Lại bị Cố Du bắt làm bài tập giùm à?”
Tống Hạ thật sự không muốn ở một chỗ với người này, nhất là trong tình trạng say khướt như thế, khiến cậu không khỏi nghĩ đến vài chuyện chẳng hay ho gì.
Cậu miễn cưỡng cười cười: “Vâng. À đúng rồi, tôi vừa nhớ ra Cố thiếu bảo tôi ra cổng trường đợi, tôi đi trước đây.”
Vừa mới đóng máy tính lại, cổ tay đã bị Phó Cẩn giữ chặt. Gã nheo mắt, giọng điệu mang theo vài phần nguy hiểm: “Chạy gì thế? Trốn tôi à?”
Tống Hạ cố đè nén cơn bực trong lòng, cố gắng kéo cong khóe miệng, giọng điệu gượng gạo: “Sao lại thế được?”
Phó Cẩn khẽ cười một tiếng, mang theo mùi rượu nồng nặc tiến lại gần, kề sát bên cổ cậu, khẽ ngửi một chút: “Từ lần đầu gặp tôi, cậu đã luôn tìm cách tránh né. Cậu nghĩ tôi không nhận ra sao?”
Nếu đã nhận ra, vậy sao còn không hiểu là cậu ghét? Chẳng lẽ không biết tự trọng?
Tống Hạ cảm thấy vô cùng bị xúc phạm, sắc mặt trầm xuống. Cậu nghiêng người sang một bên, tránh khỏi hướng Phó Cẩn, đứng dậy định rời đi.
Nhưng Phó Cẩn lại túm lấy cổ tay cậu, lười nhác trêu chọc: “Sao thế, định chạy à, thỏ con?”
Tống Hạ bị siết đau cổ tay, dùng chút lực hất tay gã ra, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo: “Phó thiếu, ngài đang say rồi.”
Trong đáy mắt Phó Cẩn thoáng hiện lên một tia khó chịu, ánh nhìn trở nên âm u: “Dạo này cứ thấy bóng là cậu tránh, sao hả, khinh tôi?”
Tống Hạ cụp mắt, nét mặt bình tĩnh, giọng điệu cũng lãnh đạm: “Sao có thể. Trong lòng tôi, ngài với Cố thiếu đều như nhau cả.”
“Ồ? Lấy Cố Du ra để chèn ép tôi à?” Phó Cẩn híp mắt lại, bật cười giễu cợt: “Cậu thật sự nghĩ hắn sẽ bảo vệ cậu sao? Nói cho cậu biết, dù hôm nay tôi muốn cậu ngay tại đây, hắn cũng sẽ không nói nửa lời đâu. Hắn là anh em của tôi. Còn cậu chẳng qua chỉ là món đồ chơi để gϊếŧ thời gian thôi.”
Lời này quả thực vô cùng chuẩn xác, hoàn toàn khớp với kịch bản gốc.
Tống Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phó Cẩn, sắc mặt dần trở nên trắng bệch. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu đã cụp mi, che giấu hết thảy cảm xúc.
Thấy cậu như vậy, Phó Cẩn càng đắc ý, giọng điệu cũng dịu xuống, mỉm cười như thể đang an ủi: “Đừng buồn, thỏ con. Đi theo tôi cũng không tệ đâu, tôi sẽ không khiến cậu chịu thiệt.”
Ngón tay đặt bên người của Tống Hạ hơi co lại, trong mắt chợt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Cậu biết rõ Phó Cẩn là loại người như thế nào dựa vào gia thế và thân phận, tác oai tác quái trong trường, chẳng hề e dè gì. Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần gã để ý thì nhất định phải chiếm lấy. Đặc biệt sau khi uống rượu, lại càng không có điểm dừng.
14
0
3 tháng trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
