0 chữ
Chương 36
Chương 36
Không cho hắn nhiều thời gian để hoài nghi nhân sinh, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Tằng Minh quay sang Cố Giai, đặt ngón trỏ lên môi, làm một động tác “suỵt”.
Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.
“Cốc cốc cốc”.
Lại là ba tiếng gõ cửa.
Chung Hoành thắc mắc, lại đếm lại số ngôi sao trên biển số phòng một lần nữa, đúng là 12 ngôi sao không sai?
Cậu dùng sức đẩy một cái, không đẩy ra, đẩy lại lần nữa, vẫn không đẩy ra, đành phải tiếp tục gõ cửa.
Tằng Minh cuối cùng không nhịn được nữa, hét về phía cửa: “Ai đấy?”
Chung Hoành nuốt lại câu “mẹ nhà anh” đã đến bên miệng, vô cùng khó chịu mà gọi một tiếng tên của mình.
Cậu bên này còn đang vì tự gọi tên mình mà cảm thấy một trận xấu hổ rần rần khắp người, trong phòng lại truyền ra giọng nói của tên ngốc kia: “Tôi không tin!”
Chung Hoành: “...”
Tổ cha nhà anh!
Cậu rút thanh đao ra, lướt dọc theo khe cửa một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mở — cửa.”
Tằng Minh thấy vậy càng không dám mở, hắn là người đã xem danh sách quy tắc, người không thuộc phòng này không vào được, cho nên chỉ cần hắn không ra ngoài là an toàn: “Vậy vậy vậy vậy cậu tự đẩy cửa vào đi?”
Hắn đi về phía cửa mấy bước, hỏi xong liền áp tai vào bên cạnh để nghe động tĩnh bên ngoài, kết quả chỉ nghe thấy người bên ngoài thấp giọng mắng một câu gì đó, rồi “cạch” một tiếng, thanh đao cắm vào đã tức thì rút ra.
Tằng Minh thở phào một hơi, bắt đầu dương dương tự đắc: “Quả nhiên là giả.”
Hắn lại ngồi xổm một bên nghe một lúc, sau vài tiếng va chạm là tiếng vải quần áo ma sát, rồi liên tục mười mấy giây không còn tiếng động nữa. Tằng Minh làm ra vẻ chững chạc trước mặt Cố Giai, ra vẻ thâm trầm mà ưỡn người, nghiêm mặt, vỗ đầu cô bé nói: “Không sao, đừng sợ nhé, anh trai bảo vệ em.”
Miệng hắn nói: Em xem, không sao cả, đồ giả không vào được.
Thực tế trong lòng nghĩ: Vãi! Vừa rồi mình thật là quá thông minh!
Chung Hoành bị nhốt ở bên ngoài cạn lời vô cùng, còn chưa kịp dây dưa với tên ngốc này, đã bị thứ gì đó siết cổ kéo ra sau. Chung Hoành dùng chuôi đao đặt giữa thứ đó và cổ mình, để lại cho mình một chút không gian để thở, nhưng hai thứ này vừa ma sát —
“Hắt xì.”
Chung Hoành hít phải một sợi lông nhỏ.
Vừa quay đầu lại, đó là thứ giống như mấy sợi dây leo xoắn vào nhau, khác ở chỗ bên trên là những sợi lông tơ dày đặc, trông như hoa bồ công anh.
Toàn thân còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Chung Hoành chỉ ngẩn người một lúc ngắn ngủi, cái “dây leo” kia đã ngang ngược cuộn chặt hơn, mềm mại áp lên da cậu.
Thứ này cho Chung Hoành cảm giác rất khác, có thể là vì nó thoải mái lạ thường, quấn ở đó giống như một chiếc khăn choàng giữ ấm, mặc dù càng siết càng chặt, nhưng cậu không hề có cảm giác ngạt thở.
Thứ đó càng giống như đang đùa giỡn, giống như mèo con nhất định phải cọ vào l*иg ngực người ta.
Cho đến khi thứ kia tách ra một nhánh chạy lên mặt Chung Hoành, xoa loạn xạ, nhét lông tơ đầy miệng Chung Hoành rồi mới bị Chung Hoành tóm lấy xử lý.
Chung Hoành xách theo cục bồ công anh nhỏ hơi ẩm ướt phía trước, đặt nhánh cây kia lên tay cân nhắc, gọi nửa cái tên: “Lê...”
Ý của cậu vốn chỉ là muốn lừa cái thứ nhỏ bé này một chút, mới kéo dài giọng ra vẻ chắc như đinh đóng cột mà gọi nó, chỉ là gọi được một nửa mới phát hiện, mình căn bản không biết Sứ Thần tên là gì, một cái họ cũng là nghe được từ Ôn Tử Sơ.
Nhưng “thứ nhỏ bé” kia hoàn toàn không bình tĩnh như Chung Hoành tưởng tượng, nghe thấy một chữ này liền hoảng hốt bật lên từ tay cậu, duỗi thẳng ra để bịt miệng Chung Hoành, tiếc là độ dài không đủ, chỉ làm bay lả tả những sợi lông phát sáng khắp trời.
“Đừng động đậy nữa.” Chung Hoành tay kia che trước mũi, xách cái thứ nhỏ bé kia lên xem xét, hoàn toàn quên mất cả một đám rễ bên kia: “Sao anh lại biến thành thế này?”
Cành cây... Chung Hoành suy nghĩ một lát, vẫn không thể tưởng tượng được thứ mềm mại dễ thương như vậy lại là vị Sứ Thần suốt ngày ngoài mặt đen sì ra thì chính là nở nụ cười kỳ dị, nhưng mà không thể gọi là cành cây được nữa rồi, cậu không nhịn được mà véo hai cái, cái này phải tính là... xúc tu?
Xúc tu trong tay Chung Hoành dựng thẳng lên, dường như đang tiêu hóa câu hỏi của cậu. Chung Hoành rõ ràng cảm nhận được nó ngày càng nóng lên, ánh sáng sắp chuyển sang màu đỏ thì các xúc tu bên cạnh đều co lại, cuối cùng biến thành một quả cầu xù lông, cơ thể trở lại màu trắng, cũng không còn nóng nữa.
Chỉ là Chung Hoành nhìn — càng giống hoa bồ công anh hơn.
“Bồ công anh” lăn một vòng trong tay cậu, lật người lại, Chung Hoành mới thấy thứ này thế mà lại có mắt.
Cậu chọt một cái lên đầu “cụm bồ công anh nhỏ”: “Hỏi anh đấy? Sao lại biến thành thế này?”
Tằng Minh quay sang Cố Giai, đặt ngón trỏ lên môi, làm một động tác “suỵt”.
Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.
“Cốc cốc cốc”.
Lại là ba tiếng gõ cửa.
Chung Hoành thắc mắc, lại đếm lại số ngôi sao trên biển số phòng một lần nữa, đúng là 12 ngôi sao không sai?
Cậu dùng sức đẩy một cái, không đẩy ra, đẩy lại lần nữa, vẫn không đẩy ra, đành phải tiếp tục gõ cửa.
Tằng Minh cuối cùng không nhịn được nữa, hét về phía cửa: “Ai đấy?”
Chung Hoành nuốt lại câu “mẹ nhà anh” đã đến bên miệng, vô cùng khó chịu mà gọi một tiếng tên của mình.
Cậu bên này còn đang vì tự gọi tên mình mà cảm thấy một trận xấu hổ rần rần khắp người, trong phòng lại truyền ra giọng nói của tên ngốc kia: “Tôi không tin!”
Tổ cha nhà anh!
Cậu rút thanh đao ra, lướt dọc theo khe cửa một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mở — cửa.”
Tằng Minh thấy vậy càng không dám mở, hắn là người đã xem danh sách quy tắc, người không thuộc phòng này không vào được, cho nên chỉ cần hắn không ra ngoài là an toàn: “Vậy vậy vậy vậy cậu tự đẩy cửa vào đi?”
Hắn đi về phía cửa mấy bước, hỏi xong liền áp tai vào bên cạnh để nghe động tĩnh bên ngoài, kết quả chỉ nghe thấy người bên ngoài thấp giọng mắng một câu gì đó, rồi “cạch” một tiếng, thanh đao cắm vào đã tức thì rút ra.
Tằng Minh thở phào một hơi, bắt đầu dương dương tự đắc: “Quả nhiên là giả.”
Hắn lại ngồi xổm một bên nghe một lúc, sau vài tiếng va chạm là tiếng vải quần áo ma sát, rồi liên tục mười mấy giây không còn tiếng động nữa. Tằng Minh làm ra vẻ chững chạc trước mặt Cố Giai, ra vẻ thâm trầm mà ưỡn người, nghiêm mặt, vỗ đầu cô bé nói: “Không sao, đừng sợ nhé, anh trai bảo vệ em.”
Thực tế trong lòng nghĩ: Vãi! Vừa rồi mình thật là quá thông minh!
Chung Hoành bị nhốt ở bên ngoài cạn lời vô cùng, còn chưa kịp dây dưa với tên ngốc này, đã bị thứ gì đó siết cổ kéo ra sau. Chung Hoành dùng chuôi đao đặt giữa thứ đó và cổ mình, để lại cho mình một chút không gian để thở, nhưng hai thứ này vừa ma sát —
“Hắt xì.”
Chung Hoành hít phải một sợi lông nhỏ.
Vừa quay đầu lại, đó là thứ giống như mấy sợi dây leo xoắn vào nhau, khác ở chỗ bên trên là những sợi lông tơ dày đặc, trông như hoa bồ công anh.
Toàn thân còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Chung Hoành chỉ ngẩn người một lúc ngắn ngủi, cái “dây leo” kia đã ngang ngược cuộn chặt hơn, mềm mại áp lên da cậu.
Thứ này cho Chung Hoành cảm giác rất khác, có thể là vì nó thoải mái lạ thường, quấn ở đó giống như một chiếc khăn choàng giữ ấm, mặc dù càng siết càng chặt, nhưng cậu không hề có cảm giác ngạt thở.
Cho đến khi thứ kia tách ra một nhánh chạy lên mặt Chung Hoành, xoa loạn xạ, nhét lông tơ đầy miệng Chung Hoành rồi mới bị Chung Hoành tóm lấy xử lý.
Chung Hoành xách theo cục bồ công anh nhỏ hơi ẩm ướt phía trước, đặt nhánh cây kia lên tay cân nhắc, gọi nửa cái tên: “Lê...”
Ý của cậu vốn chỉ là muốn lừa cái thứ nhỏ bé này một chút, mới kéo dài giọng ra vẻ chắc như đinh đóng cột mà gọi nó, chỉ là gọi được một nửa mới phát hiện, mình căn bản không biết Sứ Thần tên là gì, một cái họ cũng là nghe được từ Ôn Tử Sơ.
Nhưng “thứ nhỏ bé” kia hoàn toàn không bình tĩnh như Chung Hoành tưởng tượng, nghe thấy một chữ này liền hoảng hốt bật lên từ tay cậu, duỗi thẳng ra để bịt miệng Chung Hoành, tiếc là độ dài không đủ, chỉ làm bay lả tả những sợi lông phát sáng khắp trời.
“Đừng động đậy nữa.” Chung Hoành tay kia che trước mũi, xách cái thứ nhỏ bé kia lên xem xét, hoàn toàn quên mất cả một đám rễ bên kia: “Sao anh lại biến thành thế này?”
Cành cây... Chung Hoành suy nghĩ một lát, vẫn không thể tưởng tượng được thứ mềm mại dễ thương như vậy lại là vị Sứ Thần suốt ngày ngoài mặt đen sì ra thì chính là nở nụ cười kỳ dị, nhưng mà không thể gọi là cành cây được nữa rồi, cậu không nhịn được mà véo hai cái, cái này phải tính là... xúc tu?
Xúc tu trong tay Chung Hoành dựng thẳng lên, dường như đang tiêu hóa câu hỏi của cậu. Chung Hoành rõ ràng cảm nhận được nó ngày càng nóng lên, ánh sáng sắp chuyển sang màu đỏ thì các xúc tu bên cạnh đều co lại, cuối cùng biến thành một quả cầu xù lông, cơ thể trở lại màu trắng, cũng không còn nóng nữa.
Chỉ là Chung Hoành nhìn — càng giống hoa bồ công anh hơn.
“Bồ công anh” lăn một vòng trong tay cậu, lật người lại, Chung Hoành mới thấy thứ này thế mà lại có mắt.
Cậu chọt một cái lên đầu “cụm bồ công anh nhỏ”: “Hỏi anh đấy? Sao lại biến thành thế này?”
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
